Đêm trước kỳ nghỉ dài ngày Quốc Khánh, Trần Giác Phi trằn trọc không ngủ được. Cậu tính toán thời gian, nếu một chấn thương với người bình thường cần đúng một trăm ngày để hồi phục, thì với tốc độ trao đổi chất nhanh và sự phát triển xương mạnh mẽ ở độ tuổi 16, 17 của cậu, chắc giảm bớt hai mươi ngày cũng không phải là vấn đề, đúng không?
Vì thế, sáng sớm ngày đầu tiên của kỳ nghỉ, Trần Giác Phi lết cái thân mệt mỏi của mình đến sân nhà Vu Chân Ý. Lúc đó, cô vừa từ cầu thang đi xuống, nhìn thấy cậu, lại cúi đầu nhìn chân cậu, đến mức quên cả nhai bánh bao trong miệng.
“Cậu đã tháo nẹp rồi á?”
Trần Giác Phi nhìn cô, tâm trạng bỗng trùng xuống. Ngay cả chuyện cậu nên tháo nẹp cố định khi nào cô cũng không nhớ sao?
“Giờ là tháng mười rồi, cũng ba tháng rồi.”
“Ồ.” Vu Chân Ý đáp một tiếng, rồi hỏi tiếp: “Cậu tới làm gì?”
“Cậu định đến trường đúng không?”
“Đúng vậy.” Vừa dứt lời, cô chợt nhận ra: “Cậu cũng đi à?”
Trần Giác Phi xoa xoa cổ, giơ quyển sách ngữ văn trong tay lên lắc lắc: “Ừ, ở trường dễ học thuộc bài.”
Toàn là ngụy biện.
Vu Chân Ý là người đến muộn nhất, những người khác đã có mặt trên sân thể dục. Không chỉ họ mà nhiều học sinh lớp khác cũng đang luyện tập, có vẻ như đều chuẩn bị cho đại hội thể thao.
Sân vận động vừa được thay lớp cỏ mới, màu xanh tươi nổi bật trên đường chạy cao su đỏ sẫm, tạo nên một sự tương phản mạnh mẽ. Lá cây xào xạc trong gió, hòa cùng hương thơm nhẹ nhàng của cỏ non trong không khí.
Vu Chân Ý vẫy tay chào mọi người, còn Trần Giác Phi thì ngồi bừa xuống bậc thang phía trước sân vận động.
Khương Hành cầm cây gậy tiếp sức trong tay, thành thật hỏi: “Không có Trần Giác Phi bên cạnh, cậu có chết không vậy?”
Cố Trác Hàng cũng nhìn theo ánh mắt của Khương Hành. Ở bên kia, Trần Giác Phi ngồi d.ạng ch.ân, khuỷu tay tì lên đầu gối, quyển sách ngữ văn bị vứt qua một bên, ánh mắt không rời khỏi nơi này dù chỉ một giây.
Vu Chân Ý cột tóc lên, cười: “Tớ chỉ biết là đội chạy 4x100m thiếu Vu Chân Ý thì chết chắc.”
Khương Hành cười lớn: “Không ai tự khen mình như thế đâu nhé!”
Trong đội, Ngô Linh Linh là người chạy chặng đầu tiên, Cố Trác Hàng chặng hai, còn Vu Chân Ý chặng ba. Nhưng lần nào hai người chạy đầu cũng làm rơi gậy tiếp sức khi đổi lượt.
Vu Chân Ý vò đầu, an ủi mọi người: “Không sao, cứ tập nhiều hơn là được.”
Không biết từ lúc nào, Trần Giác Phi đã đến gần, có lẽ vì đứng lâu đau chân nên cậu lại ngồi xuống bên cạnh cô, tay chống lên đầu gối, cúi đầu nhổ cỏ trong chán chường, lặng lẽ nghe bọn họ bàn bạc.
Khương Hành đang thao thao bất tuyệt về chiến lược chạy tiếp sức và cách phân bổ vị trí cho từng người. Vu Chân Ý cúi đầu nhìn Trần Giác Phi, đám cỏ lòa xòa chạm vào mắt cá chân cô.
Dưới ánh nắng, mái tóc hơi rối của cậu như phát sáng. Cô bỗng nhiên đưa tay lên vỗ nhẹ vào đầu cậu, giống như đang chơi bóng vậy.
Trần Giác Phi ngẩng đầu nhìn cô.
Cô không nói gì, chỉ mím môi làm khẩu hình: “Cậu chán lắm hả?”
Trần Giác Phi lắc đầu.
“Ồ.” Cô lại gật gù, đầu mũi giày khẽ chạm vào chân cậu, đôi giày thể thao trắng nhẹ nhàng quệt qua giày của cậu, rồi cười tít mắt: “Dây giày tớ tuột rồi này.”
Trần Giác Phi vòng tay quanh cổ chân cô, cúi đầu thắt lại dây giày.
Ở bên kia, mấy nam sinh lớp một ngồi tụ tập, thỉnh thoảng lại liếc về phía bọn họ.
“Mấy thằng ngu này, đang nhìn ba nó đấy à?” Khương Hành chửi nhỏ.
Vu Chân Ý nghe thấy, tò mò quay đầu nhìn theo.
Mâu thuẫn giữa lớp ba và lớp một bắt nguồn từ đại hội thể thao năm trước. Khi đó, Trần Giác Phi giành chức vô địch nội dung chạy 3000m, còn người về nhì chính là cậu nam sinh đang ngồi giữa đám đông bên kia. Cậu ta là vận động viên huấn luyện chuyên nghiệp, vốn dĩ nhắm đến việc phá kỷ lục của trường, nhưng lại chẳng ngờ đến cả hạng nhất cũng không giữ được. Sau đó, trong cuộc thi chạy tiếp sức 4x100m, lớp một lại một lần nữa bại trận trước lớp ba, khiến mâu thuẫn càng sâu sắc hơn.
Nam sinh da ngăm đen cầm đầu bên kia tên là Hoắc Phàm, do từng đúp hai năm nên tính cách ngông cuồng ngang ngược. Cậu ta huýt sáo, vừa đi về phía tòa nhà dạy học vừa nói: “Lần này nhất định thắng.”
Khương Hành nóng nảy suýt nữa chửi lại, may mà Vu Chân Ý kịp kéo cậu ta lại: “Người ta đi ngang qua đánh rắm thôi cũng phạm pháp à? Mặc kệ họ, mình tập tiếp nào.”
Trong đám người xung quanh, có vài tiếng cười bật lên. Hoắc Phàm giận tím mặt, quay đầu lại nhìn Vu Chân Ý, ánh mắt đầy hằn học.
Hôm nay cô mặc đồ thể thao, áo trắng buộc lên ở eo, tôn lên vòng eo nhỏ nhắn, quần short ngắn càng làm đôi chân dài của cô thêm nổi bật. Toàn thân trắng nõn như tép bưởi vừa bóc.
Ánh mắt Hoắc Phàm lóe lên vẻ thích thú, cậu ta bước vài bước về phía cô, giơ tay định kéo lấy cô: “Cậu là…”
Vu Chân Ý đúng kiểu mạnh miệng nhưng yếu bóng vía, nuốt nước bọt một cái. Đúng lúc này, một lực mạnh kéo cô ra phía sau.
“Là ba cậu.” Giọng Cố Trác Hàng vang lên trên đầu cô. Một tay cậu nắm lấy cổ tay Vu Chân Ý kéo ra sau, tay còn lại chống lên vai Hoắc Phàm, ánh mắt sắc bén đầy cảnh cáo: “Còn nhìn nữa?”
“Vu Chân Ý, lại đây.” Trần Giác Phi lên tiếng.
Cậu khẽ giơ tay, Vu Chân Ý lập tức nép ra sau lưng cậu, một tay bám lấy vai cậu, tay kia tự nhiên đặt lên cánh tay đang giơ lên của cậu, ngón tay còn khẽ móc vào dây đồng hồ của cậu.
Có lẽ vì trốn sau lưng Trần Giác Phi mà cô lại lấy lại khí thế, hếch cằm lên đầy thách thức: “Chắc không phải cậu lại muốn đánh rắm nữa chứ?”
“Cậu tên là Vu Chân Ý à?” Hoắc Phàm cười lạnh.
Cố Trác Hàng dùng lực đẩy vai cậu ta, khiến Hoắc Phàm loạng choạng lùi lại một bước.
Cố Trác Hàng vung tay như vứt thứ gì bẩn thỉu: “Cậu mà cũng xứng để gọi tên cô ấy?”
Khương Hành ở bên cạnh tiếp lời: “Đúng vậy, cậu nghĩ cậu là cái đ** gì chứ…” Nhận ra bên cạnh có con gái, cậu ta sửa lại: “Cậu là cái dick gì, biến đi!”
Trần Giác Phi ngước mắt, nhìn Hoắc Phàm bằng ánh mắt lạnh lùng: “Có chuyện gì?”
Hoắc Phàm liếc qua ba người trước mặt, cuối cùng dừng lại trên mặt Vu Chân Ý: “Tôi cảnh cáo cậu…”
Trần Giác Phi ngắt lời: “Không có việc gì thì cút đi.”
Giọng nói mang theo sự lạnh lùng và trầm thấp mà ngày thường không có.
Dù đang ngồi và phải ngẩng đầu nhìn Hoắc Phàm, nhưng khí thế của Trần Giác Phi không hề thua kém chút nào.
Vu Chân Ý vô thức tựa cằm lên vai Trần Giác Phi, nghiêng đầu nhìn cậu. Tay hai người vẫn còn chạm vào nhau. Vừa chạy bộ xong, cơ thể Vu Chân Ý tỏa ra hơi nóng, nhưng cô phát hiện nhiệt độ của Trần Giác Phi còn cao hơn cô.
Hôm nay cậu mặc một chiếc áo phông đen ngắn tay, làn da trắng lạnh, đường nét khuôn mặt căng chặt, cả người tỏa ra cảm giác xa cách khó tiếp cận.
Bầu trời hôm nay dày đặc mây, vừa dày vừa bồng bềnh, giống như những đám kẹo bông gòn quấn lấy nhau. Ánh mặt trời xuyên qua tầng mây, chiếu xuống từng người, trên thảm cỏ mới in bóng vài bóng người dài nghiêng nghiêng.
Vu Chân Ý chăm chú nhìn những cái bóng ấy, bóng dáng của cô và cậu gần như dính sát vào nhau.
Trong lòng bỗng dưng dấy lên một cảm giác lạ lẫm, cô giơ tay đang móc vào dây đeo đồng hồ của Trần Giác Phi, lặng lẽ ấn lên ngực mình.
Trần Giác Phi không bỏ qua động tác nhỏ của cô: “Cậu khó chịu à?”
Vu Chân Ý chậm chạp lắc đầu, chỉ là bỗng nhiên cảm thấy Trần Giác Phi hôm nay có chút gì đó khác lạ.
“Thôi đi, Hoắc Phàm, đi thôi.” Một nam sinh bên cạnh vỗ vai Hoắc Phàm, cho cậu ta một bậc thang bước xuống.
Hoắc Phàm biết rõ mình không phải đối thủ của ba người trước mặt, lại nhìn Vu Chân Ý một cái rồi mới xoay người rời đi.
Một chuyện nhỏ trôi qua, bốn người lại tiếp tục tập luyện. Đến cuối cùng, họ đã có thể chạy trọn một vòng một cách trôi chảy.
Trần Giác Phi ngồi bên vạch đích tính giờ cho họ.
“Bao nhiêu?” Khương Hành hỏi.
Trần Giác Phi báo một con số.
Vu Chân Ý nhẩm lại một lần, thành tích này gần như bằng năm ngoái. Cô giơ tay, nhảy nhót trước mặt mọi người: “Sao mọi người không cười vậy? Không có gì bất ngờ thì chúng ta lại giành hạng nhất rồi!”
Khương Hành vẫn còn đắm chìm trong con số đó, hồi lâu sau mới phản ứng lại: “Vãi, tụi mình mới luyện có mấy lần mà đã vượt qua thành tích năm ngoái rồi, đỉnh thật.”
Ngô Linh Linh nói: “Hơn nữa, Chân Chân, cậu phối hợp với Cố Trác Hàng rất ăn ý đó.”
Vu Chân Ý nhìn Cố Trác Hàng một cái: “Thật à? Có lẽ là do đánh cầu lông chung mà ra thôi.”
Mọi người cười phá lên rồi cùng cô đập tay ăn mừng.
Trần Giác Phi nhìn cô và Cố Trác Hàng chạm tay nhau, ánh mắt cụp xuống, nhìn chăm chú vào bàn chân mình.
Mắt cá chân của cậu hơi sưng, chắc là do tháo nẹp quá sớm rồi còn đi lại nhiều.
Phiền quá.
Tại sao gãy xương thì phải mất tận một trăm ngày mới hồi phục?
Tại sao cậu lại bị gãy xương vào tháng bảy chứ?
Nếu không, người đứng bên cạnh Vu Chân Ý lúc này vẫn sẽ là cậu.
Tối qua không ngủ được, Trần Giác Phi lấy trong tủ lạnh ra một chai nước chanh xanh ướp lạnh. Cậu uống một ngụm, gương mặt lập tức nhăn lại. Chỉ có 10% nước cốt chanh mà cũng chua đến mức này sao?
Mà bây giờ, trong lòng cậu cứ như bị rót vào nguyên một lít nước chanh xanh 10%, chua đến mức không chịu nổi.
…
Vu Chân Ý lái chiếc xe điện nhỏ vào con hẻm Uyên Ương, dừng lại trước cửa nhà Trần Giác Phi. Cô quay đầu nhìn cậu: “Cậu muốn đến nhà tớ ăn, hay để tớ mang lên cho cậu?”
Trần Giác Phi chậm rãi nhảy xuống xe, đi thẳng vào nhà.
Giọng nói nhẹ bẫng của cậu len lỏi vào tai Vu Chân Ý: “Không cần.”
“Hả?” Vu Chân Ý chạy đến trước mặt cậu, tựa vào tường, nhìn cậu nhập mật khẩu. “Sao cậu không ăn cơm vậy?”
Trần Giác Phi cụp mắt xuống, hàng mi dài đổ bóng nhẹ dưới mắt, tạo nên một vùng sáng nhạt. Môi cậu mím chặt, cả người toát lên một cảm giác xa cách. “Không muốn ăn lắm.”
Dù Trần Giác Phi nói không ăn tối, nhưng Tiền Mẫn và Vu Nhạc Dân vẫn bảo Vu Chân Ý mang cơm cho cậu.
“Trần cún con.” Vu Chân Ý gõ cửa, lắng nghe động tĩnh bên trong. Cô nghe thấy âm thanh ghế bị đẩy về sau, nhưng chỉ có một chút rồi lại im lặng.
Hừ, rõ ràng là có người trong phòng, nhưng cố tình không muốn mở cửa cho mình.
Vu Chân Ý thử vặn tay nắm cửa, phát hiện ra nó không khóa.
Trần Giác Phi ngồi trước bàn học, theo phản xạ muốn lên tiếng bảo rằng mình có ở đây, nhưng lại nhịn xuống. Cậu nhìn tay nắm cửa xoay nhẹ một cái… cậu không khóa cửa.
Cậu đang đợi Vu Chân Ý bước vào.
Thế nhưng một lúc lâu sau, tay nắm cửa lại trở về vị trí cũ. Bên ngoài cũng không còn động tĩnh gì nữa.
Cậu không khóa cửa, vậy tại sao Vu Chân Ý không vào?
Trần Giác Phi chống tay lên bàn, đứng dậy đi về phía cửa.
Vừa mở cửa ra, bóng người trước mặt bỗng lao đến, Vu Chân Ý nhón chân, vài lọn tóc dài đen nhánh của cô rơi lên vai cậu. “Chân Chân lấp lánh xuất hiện đây!”
Trong mắt Trần Giác Phi thoáng qua vẻ kinh ngạc. Khi cậu cúi đầu xuống, khoảng cách giữa hai người gần đến mức có thể cảm nhận hơi thở của nhau. Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô lọt vào tầm mắt cậu, lúm đồng tiền lấp lánh nụ cười giấu cũng không giấu nổi.
Gương mặt của Vu Chân Ý rất nhỏ, cằm nhọn, là mặt trái xoan tiêu chuẩn. Khi cô cười, bọng mắt dưới càng rõ ràng, ánh lên nét tinh nghịch và ranh mãnh.
Trần Giác Phi không đứng vững, toàn bộ trọng lượng dồn lên chân còn lại, cộng thêm cú nhào đến bất ngờ của cô khiến cậu lùi thẳng về sau, thắt lưng đập vào bàn. Cậu hừ nhẹ một tiếng, theo phản xạ vòng tay ôm lấy eo cô.
Trong lòng, trong tay đều là sự mềm mại.
Vu Chân Ý một tay cầm hộp cơm, tay còn lại chỉ có thể nắm lấy lớp áo mỏng trên ngực cậu.
Má cô cọ nhẹ vào lồng ng.ực cậu, khiến cô bất giác nín thở.
Khoảnh khắc lấy lại hơi thở, tựa như cánh chim biển rơi xuống đại dương rồi lại vùng vẫy bay lên. Hương bạc hà cam quýt trên người Trần Giác Phi lại xâm chiếm chóp mũi cô.
Vu Chân Ý cúi đầu một chút, chôn mặt trong lòng cậu, tham lam hít một hơi.
Dây thần kinh gần tim lúc nào cũng nhạy cảm hơn những nơi khác, ít nhất là với Trần Giác Phi. Cậu còn chưa kịp để ý đến cơn đau nơi thắt lưng thì cả người đã hoàn toàn rơi vào trạng thái bối rối, bàn tay đặt trên eo cô cũng quên mất phải buông ra.
“Cậu làm gì đấy?” Trần Giác Phi thấy cô cứ hít hà mãi, lên tiếng hỏi.
“Cậu thật sự thơm quá đi mất!” Nếu không phải đối diện là Trần Giác Phi, Vu Chân Ý thật sự cảm thấy mình cứ như một kẻ bi.ến th.ái vậy.
Trần Giác Phi búng nhẹ vào cánh tay cô, hơi đẩy ra.
Vu Chân Ý vẫn chưa hiểu gì, cô đặt hộp cơm lên bàn, mở ra. Hôm nay Vu Nhạc Dân nấu mì trộn hành dầu và súp nghêu kem, bên trên còn rắc vụn bánh mì. “Mì này là ba tớ nấu, không phải mẹ tớ, yên tâm ăn đi.”
Khoảnh khắc vòng tay trống rỗng, Trần Giác Phi có chút hụt hẫng.
Cậu xoa nhẹ thắt lưng rồi ngồi xuống ăn mì.
“Cậu vừa bị đập vào lưng à?” Vu Chân Ý hỏi.
“Ừm.”
“Để tớ xem nào.”
Trần Giác Phi định đồng ý, nhưng vừa lúc đó, Vu Chân Ý lại tự nói: “Thôi quên đi, tớ đâu phải bác sĩ, có xem cũng chẳng biết được gì.”
Mì trộn hành dầu của Vu Nhạc Dân vốn là món yêu thích của Trần Giác Phi, nhưng lúc này cậu nhìn bát mì ngập sốt dầu đỏ trước mặt lại chẳng có chút cảm giác thèm ăn nào.
Cậu đưa tay trái ra sau, xoa mạnh vào lưng.
Vu Chân Ý suy nghĩ một chút, hỏi: “Thật sự đau lắm hả?”
Trần Giác Phi im lặng không nói.
Vu Chân Ý thấy cậu ăn cũng không xong, cuối cùng có chút áy náy: “Cậu chờ tớ một chút, tớ đi lấy thuốc dán cho cậu.”
Mười phút sau, Vu Chân Ý chạy trở lại, lúc này Trần Giác Phi đã ăn xong.
“Cậu nằm xuống giường đi, tớ dán cho.”
Trần Giác Phi hờ hững liếc cô một cái: “Không cần, tớ tự làm được.”
“Cậu ngại cho tớ xem à?” Vu Chân Ý nghiêng đầu trêu chọc.
Trần Giác Phi khẽ cười khẩy. Chiêu khích tướng này thật sự quá trẻ con.
Giây tiếp theo, cậu đứng dậy, chiếc áo phông đen lỏng lẻo ôm lấy cơ thể. Cậu túm lấy cổ áo, cúi đầu, lưng hơi cong lại, một tay cởi áo rồi ném qua một bên.
Cơ bụng của thiếu niên săn chắc, từng khối rõ ràng nhưng không hề quá đà, đường nét từ bờ vai rộng xuống cánh tay mượt mà, mang theo sức mạnh vừa đủ, không hề khoa trương.
Lần cuối cùng Vu Chân Ý nhìn thấy Trần Giác Phi như thế này là vào mùa hè năm ngoái, khi cả hai cùng đi bơi. Nhưng năm nay, vì chân cậu bị thương, họ chưa có cơ hội đến hồ bơi.
Lứa tuổi mười lăm, mười sáu, là độ tuổi cơ thể phát triển nhanh nhất.
Chỉ trong một năm, thân hình cậu đã thay đổi đến mức khác biệt hoàn toàn.
Ngoài cửa sổ, tiếng ve bất chợt ré lên một tràng dài, âm thanh kéo dài miên man.
Vu Chân Ý ngẩn người, ánh mắt lướt qua bóng đèn sợi đốt sáng rực trên trần nhà: “Thật… thật ra cậu chỉ cần kéo vạt áo lên một chút là được rồi.”
Trần Giác Phi nhìn thấy màu đỏ nhàn nhạt lan trên mặt cô, bỗng nhiên nổi hứng trêu chọc: “Tớ thì không ngại cho cậu xem, nhưng cậu có dám nhìn không?”
Sự khác biệt giữa Vu Chân Ý và trùng đế giày có lẽ chỉ là cô mang hình dạng con người.
Mà những chiêu khích tướng trẻ con thế này, đối với cô lại vô cùng hữu dụng.
Vu Chân Ý xé bỏ lớp bao ngoài của thuốc dán, hoàn toàn thay đổi bộ dạng thẹn thùng ban nãy, hùng hổ nói: “Nằm xuống đi!”
Trần Giác Phi nằm sấp trên giường, Vu Chân Ý quỳ hai gối bên cạnh, nghiên cứu xem nên dán thuốc như thế nào.
Trần Giác Phi không kiên nhẫn hỏi: “Cậu đang dán thuốc hay là đang thưởng thức cơ thể tớ vậy?”
Vu Chân Ý lẩm bẩm: “Căn bản tớ không nhìn ra chỗ nào bị đập luôn ấy.”
Trần Giác Phi dõng dạc nói dối: “Phải một lúc nữa mới sưng lên.”
Vừa nói, cậu vừa nắm lấy tay cô, dẫn đến chỗ hông bên trái của mình: “Đây này.”
Cậu nghiêng mặt sang một bên.
Vì đã ở bên nhau nhiều năm, Vu Chân Ý đã rất lâu rồi không nghiêm túc quan sát Trần Giác Phi. Cô nhìn gương mặt nghiêng của cậu, khẽ đáp một tiếng “Ồ”, để mặc cậu dẫn tay mình chạm vào vùng eo ấy.
Cô có chút thất thần, thất thần trước gương mặt mà mình đã nhìn suốt bao năm qua.
Dưới lầu có lẽ có người lạ đi ngang qua, khiến chó sủa một tràng. Vu Chân Ý thoát khỏi cơn mơ hồ, bỗng dưng lên tiếng: “Tớ cảm thấy hôm nay cậu có hơi không vui.”
Họ quá hiểu nhau, hiểu đến mức có thể dễ dàng nhận ra cảm xúc dao động của đối phương.
Ngoài cửa sổ, ánh trăng dịu dàng chiếu lên hàng mày cậu, sống mũi cao thẳng, rồi đến đôi môi mỏng. Vì nằm nghiêng, đường nét xương hàm của cậu bị kéo dài ra, càng thêm sắc bén.
“Nhưng tớ nghĩ mãi, hôm nay đâu có chuyện gì đáng để buồn đâu.” Vu Chân Ý nói. “Vậy nên…”
Giọng cô lúc này rất nhẹ, rất mềm, mang theo sự an ủi và dò hỏi mà ngay cả bản thân cũng không nhận ra.
Khoảnh khắc ấy, một thứ cảm xúc vừa lạ lẫm vừa tham lam trong lòng Trần Giác Phi không ngừng quấy nhiễu, không ngừng giằng xé, giống như có một tảng đá lớn mắc kẹt trong cổ họng, đè ép đến khô khốc.
Vu Chân Ý cúi đầu xuống, gần như là nằm sát bên cậu, cả hai cùng gối lên một chiếc gối, đối diện nhìn nhau. Cô đưa tay vỗ nhẹ lên đầu cậu, trong mắt ánh lên sự nghiêm túc rõ ràng: “Nên là, dù không biết cậu đang giận gì, nhưng vẫn mong cậu đừng giận nữa nhé.”
Trần Giác Phi ngơ ngác nhìn cô một lúc, sau đó quay mặt đi, chôn cả gương mặt vào chiếc gối mềm mại, giọng nói có chút buồn bực: “Ừm, được.”
Lời tác giả:
Vu Chân Ý: Yay! Dỗ cậu ấy dễ ghê!
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.