Đêm trước kỳ nghỉ dài ngày Quốc Khánh, Trần Giác Phi trằn trọc không ngủ được. Cậu tính toán thời gian, nếu một chấn thương với người bình thường cần đúng một trăm ngày để hồi phục, thì với tốc độ trao đổi chất nhanh và sự phát triển xương mạnh mẽ ở độ tuổi 16, 17 của cậu, chắc giảm bớt hai mươi ngày cũng không phải là vấn đề, đúng không?
Vì thế, sáng sớm ngày đầu tiên của kỳ nghỉ, Trần Giác Phi lết cái thân mệt mỏi của mình đến sân nhà Vu Chân Ý. Lúc đó, cô vừa từ cầu thang đi xuống, nhìn thấy cậu, lại cúi đầu nhìn chân cậu, đến mức quên cả nhai bánh bao trong miệng.
“Cậu đã tháo nẹp rồi á?”
Trần Giác Phi nhìn cô, tâm trạng bỗng trùng xuống. Ngay cả chuyện cậu nên tháo nẹp cố định khi nào cô cũng không nhớ sao?
“Giờ là tháng mười rồi, cũng ba tháng rồi.”
“Ồ.” Vu Chân Ý đáp một tiếng, rồi hỏi tiếp: “Cậu tới làm gì?”
“Cậu định đến trường đúng không?”
“Đúng vậy.” Vừa dứt lời, cô chợt nhận ra: “Cậu cũng đi à?”
Trần Giác Phi xoa xoa cổ, giơ quyển sách ngữ văn trong tay lên lắc lắc: “Ừ, ở trường dễ học thuộc bài.”
Toàn là ngụy biện.
Vu Chân Ý là người đến muộn nhất, những người khác đã có mặt trên sân thể dục. Không chỉ họ mà nhiều học sinh lớp khác cũng đang luyện tập, có vẻ như đều chuẩn bị cho đại hội thể thao.
Sân vận động vừa được thay lớp cỏ mới, màu xanh tươi nổi bật trên đường chạy cao su đỏ sẫm, tạo nên một sự tương phản mạnh mẽ. Lá cây xào xạc trong gió, hòa cùng hương thơm nhẹ nhàng của cỏ non
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mua-ha-khong-the-choi-cai-quan-tru-nhi/1713345/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.