🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

“Cô gái đó xinh không?” 

“Ai cơ?” 

Vu Chân Ý nhấn mạnh từng chữ: “Cô gái ăn cơm cùng cậu hôm qua.”

Bữa cơm hôm qua, Trần Giác Phi ăn mà tâm trí chẳng đặt ở đó. Thỉnh thoảng cậu lại liếc nhìn điện thoại, vội vã đến quán Nhật trước khi quán đóng cửa buổi trưa. Cậu hoàn toàn không để tâm đến những lời của người lớn trên bàn ăn, thậm chí còn chẳng nhớ nổi cô gái ngồi bên cạnh đã từng gắp thức ăn cho cậu. 

Cậu trầm ngâm suy nghĩ, chính khoảng lặng đó đã thành công thổi bùng ngọn lửa giận vừa tắt ngấm trong lòng Vu Chân Ý.

“Quên rồi.” 

Cậu thực sự quên mất.

Bước ra khỏi con hẻm Uyên Ương, Trần Giác Phi mở chiếc ô trong suốt. Chiếc ô không quá lớn cũng chẳng quá nhỏ, chỉ vừa đủ cho một người. Nhất là trong cơn mưa lớn thế này, những giọt mưa vẫn len lỏi tạt vào.

“Lại đây.” Cậu khẽ vòng tay kéo cô lại gần. Vu Chân Ý ngoan ngoãn áp sát vào người cậu.

“Mới vậy mà đã quên rồi sao?”

“Nhớ chuyện đó làm gì chứ?”

Vu Chân Ý bực bội hừ một tiếng, tốc độ nói nhanh hơn: “Vậy hôm qua hai người đã ăn gì? Có nói chuyện không? Cô ấy có khen cậu mặc áo len đen đẹp không? Hay có lén nhìn cậu vài lần lúc cậu cởi áo khoác ngoài không?” 

Trần Giác Phi chớp mắt đầy khó hiểu. Cô nói nhanh quá, như một tràng pháo nổ liên tục. Cậu khẽ vén lọn tóc lòa xòa trước tai cô ra sau, giọng điệu có chút ngập ngừng: “Tại sao cô ấy lại phải khen tớ…” 

Nói đến đây, cậu bỗng khựng lại.

Sự im lặng luôn dễ khiến người ta nghĩ ngợi lung tung.

Vu Chân Ý cảm thấy khoảng dừng này như một mồi lửa, dễ dàng châm ngòi cơn giận trong lòng cô. Cô ấm ức nhìn cậu: “Vậy nghĩa là cô ấy thật sự…”

“Vậy ra cậu cảm thấy tớ mặc áo len đen rất đẹp.” Trần Giác Phi nhanh chóng tiếp lời cô.

Là một câu khẳng định.

Lần này đến lượt Vu Chân Ý đơ người, người này giỏi đọc hiểu ngữ cảnh ghê nhỉ.

Giờ chỉ còn cách đổi chủ đề. 

“Sao tay cậu đỏ thế?” Vu Chân Ý giả vờ ngạc nhiên hỏi.

Trần Giác Phi nhìn xuống bàn tay mình, bình thản đáp: “Cậu đánh đấy.”

“Hả?”

“Hôm chơi kịch bản sát nhân, đụng phải, đau lắm, đau cả đêm.”

Khớp ngón tay cậu hơi sưng đỏ. Đến lúc này Vu Chân Ý mới sực nhớ, hôm qua cô hoàn toàn không để ý đến.

Cảm giác áy náy dâng lên trong lòng, cô nắm lấy tay cậu, nhẹ nhàng thổi lên vết sưng, ánh mắt đầy vẻ nịnh nọt: “Chân Chân sai rồi, để tớ thổi cho cậu hết đau.” 

Trần Giác Phi mua cho cô một hộp sữa dâu. Hương dâu ngọt ngào pha lẫn hơi thở ấm áp lướt nhẹ qua mu bàn tay cậu. Đôi môi mềm mại của cô gần như chạm vào đầu ngón tay cậu.

Chỉ trong khoảnh khắc ấy, một luồng tê dại chạy dọc sống lưng cậu, rồi lan tỏa khắp tứ chi.

Trần Giác Phi khẽ nuốt khan, rút tay lại: “Không đau nữa.”

Vu Chân Ý ngơ ngác: “Mới nãy chẳng phải còn nói đau cả đêm sao?” 
Cậu thản nhiên nói dối không chút do dự: “Nhìn không ra à? Tớ nói dối đấy.” 

Vu Chân Ý: “……Nhìn không ra.” 

Nói dối mà cũng có thể đường hoàng chính khí đến vậy sao.
Vu Chân Ý cúi đầu nhìn chiếc áo khoác đồng phục bị mưa làm ướt, trong lòng dâng lên một thôi th.úc m.ạnh mẽ muốn lấy ô trong cặp ra. 
Có trời mới biết trong cặp cô có tận hai chiếc ô, nhưng không định lấy cái nào.

Ánh mắt cô liếc qua bên cạnh, nhìn thấy Trần Giác Phi đã nghiêng ô về phía cô, còn mình thì từ bả vai trở xuống đã ướt sũng. 
Thôi được rồi, lấy ra vậy. 
Vu Chân Ý giả vờ như chợt nhớ ra mình có ô, định mở miệng: “Ô này hơi nhỏ, cậu ướt hết cả rồi, hay là…” 
“Cậu muốn tớ cõng cậu?” Trần Giác Phi thuận miệng tiếp lời. 
Hả? 
Hả hả?? 
Ý cô là vậy sao? 
“Được thôi.” 
Trước mặt có một tiệm tạp hóa nhỏ, hai người vừa bước tới mái hiên, Trần Giác Phi chưa đợi cậu nói hết câu đã đưa ô cho cô, đứng quay lưng về phía cô, hơi khom người xuống: “Lên đi.” 
Vu Chân Ý nhìn bóng lưng Trần Giác Phi, rồi cúi xuống nhìn gấu quần của cậu: “Đợi một chút.”
Cô ngồi xuống, cẩn thận xắn ống quần cậu lên ba nếp, để lộ mắt cá chân. Rồi bất giác, cô nhận ra, ngay cả mắt cá chân của người này cũng đẹp quá thể. 
Đang định đứng dậy thì lại thấy dây giày của cậu bị tuột. Vu Chân Ý nhanh chóng buộc lại, thắt thành một chiếc nơ bướm thật đẹp: “Sao, đẹp không?” 
Cô ngẩng đầu nhìn Trần Giác Phi. 
Đôi mắt Vu Chân Ý là dáng mắt hạnh hơi xếch lên, vì to nên đôi khi trông giống như mắt quả óc chó. Trời mưa mùa đông, không khí càng thêm ẩm lạnh, phía trước một màn sương mờ. Mái tóc cô vốn ngoan ngoãn phủ trên trán, giờ cũng bị nước mưa làm tách ra hai bên. 
Trần Giác Phi cúi xuống nhìn cô, đưa tay vuốt lại tóc mái cho ngay ngắn: “Đẹp.” 
Hôm nay mưa to. 
Xe của Tiết Lý Khoa và Trương Ân Nghi dừng lại ở ngã tư có đèn đỏ. Trương Ân Nghi lơ đãng liếc ra ngoài cửa sổ, rồi bỗng nhiên hưng phấn như một con sói lớn bị giẫm đuôi: “Chúa ơi! Tiết Lý Khoa, mau mau mau đưa điện thoại cho tớ!!!” 
Tiết Lý Khoa rút điện thoại ra: “Chúa ban điện thoại cho cậu đây.” 
Trương Ân Nghi: “Muốn chết hả.” 
Cô ấy sợ chậm một giây sẽ bỏ lỡ cảnh tượng này, vội vàng mở camera, nhấn chụp liên tục, miệng xuýt xoa cảm thán: “Khoa Khoa, tớ cũng muốn có vibe này.” 
Tiết Lý Khoa ghé lại gần: “Gì cơ?” 
Đồng phục mùa đông của trường trung học trực thuộc đại học sư phạm là áo khoác gió đen trắng, phía sau in logo trường rất lớn. Xu hướng thời đó là chuộng phong cách oversize, mà mùa đông phải mặc nhiều lớp nên ai cũng mua lớn hơn hai cỡ. 
Áo khoác đồng phục rộng rãi khoác lên người mà không hề có cảm giác vướng víu. 
Dưới mái hiên, cô gái ngồi xổm, hai tay ôm đầu gối, ngước lên nhìn chàng trai, còn cậu thì nhẹ nhàng đặt tay lên mái tóc cô. 
Qua tấm kính cửa hàng tạp hóa, ông chủ đang ngồi bên trong, miệng phì phèo điếu thuốc, tay bấm máy tính tính sổ buổi sáng. 
Trên bức tường ngoài cửa hàng dán đầy những tờ quảng cáo bị nước mưa thấm ướt, chiếc ô trong suốt bị tùy tiện đặt sang một bên. 
Gió thổi qua, dây buộc tóc loại dùng một lần không đủ chắc liền đứt ra, khiến mái tóc đen của cô gái tung bay. 
Trong loạt ảnh chụp liên tục của Trương Ân Nghi, từng tấm trượt qua, tạo thành một thước phim hoạt hình đậm chất thanh xuân. 
Khoảnh khắc này, Trương Ân Nghi không khỏi cảm thán, cảm ơn đồng phục mùa đông vừa thời trang vừa hoàn hảo của trường trung học trực thuộc đại học sư phạm, nhờ thế mà không phá hỏng khung cảnh thanh thuần và đẹp đẽ này. 
Tiết Lý Khoa: “Họ chỉ có một chiếc ô thôi. Hay là tớ xuống xe đưa ô cho họ?” 
Trương Ân Nghi bất lực nhắm mắt, cảm thấy huyết áp có hơi cao. Cô ấy không thèm để ý đến Tiết Lý Khoa nữa, bảo tài xế lái đi. 
Tiết Lý Khoa đến cổng trường vẫn còn thấy Trương Ân Nghi quá tàn nhẫn, chẳng có chút tình nghĩa bạn bè gì cả. 
Trương Ân Nghi cười lạnh: “Cậu mà dám xuống đưa ô, tớ đánh chết cậu.” 
Tiết Lý Khoa khó hiểu: “Tại sao?” 
Trương Ân Nghi tiếp tục cười lạnh, không buồn giải thích nữa. 
….
Vu Chân Ý là người cuối cùng nộp đơn chọn lớp. Cô vẫn quyết định chọn lớp mỹ thuật. 
Khi đến văn phòng Sầm Kha, trong phòng chỉ có một mình ông, ông đang chấm bài, Vu Chân Ý đưa đơn cho ông. 
Sầm Kha không hề ngạc nhiên khi cô chọn lớp mỹ thuật. Ông biết cô có năng khiếu vẽ: “Vu Chân Ý, em đã nghĩ đến việc thi trường đại học nào chưa?” 
Lựa chọn của học sinh mỹ thuật thường chỉ xoay quanh tám học viện mỹ thuật lớn. Với thành tích hiện tại của Vu Chân Ý, thi vào Học viện Mỹ thuật Trung ương sẽ hơi khó, nhưng đỗ Học viện Mỹ thuật Quốc gia thì hoàn toàn trong tầm tay. 
Vu Chân Ý đáp: “Thầy ơi, em muốn thi vào Học viện Mỹ thuật của Đại học Thanh Hoa.”

Sầm Kha sững người, rồi uyển chuyển nói: “Học viện Mỹ thuật Đại học Thanh Hoa yêu cầu điểm văn hóa rất cao đấy.” 
Vu Chân Ý gật đầu: “Thầy ơi, em biết mà.” Nghĩ một lúc, cô lại nói, “Vẫn còn một năm rưỡi nữa mà thầy.” 
Nếu cuộc đời vốn dĩ bận rộn, vinh quang hay lụi tàn đều đã được định sẵn, vậy thì cô muốn có được vinh quang đó. 
Sầm Kha mỉm cười: “Được, tốt lắm, có ước mơ, có mục tiêu thì mới có động lực và quyết tâm.” 
….
Học kỳ đầu tiên của năm hai cấp ba khép lại giữa những tiếng than vãn của học sinh vì kỳ thi cuối kỳ và việc chọn lớp khoa học tự nhiên hay xã hội. 
Ngoài đường phố tràn ngập không khí vui tươi, náo nhiệt, năm mới sắp đến rồi. 
Mấy năm gần đây, thành phố quản lý pháo hoa rất nghiêm ngặt, trong khu vực vành đai ngoài không được đốt pháo. Vì thế, vào đêm giao thừa, hai gia đình thường ra đảo Tông Nguyệt để bắn pháo hoa, đến mùng năm cúng thần tài xong mới quay lại thành phố. 
Trần Giang và ông chủ nhà trọ trên đảo là bạn lâu năm, vừa đến nơi, ông chủ không nói nhiều đã sắp xếp ngay một bàn lớn cho họ. Ngoài trời còn có bếp nướng, ông chủ nhìn Vu Chân Ý, cười nói tối nay có thể nướng đồ ăn ở đây. 
Vu Chân Ý ngẩn ra, thắc mắc: “Giữa mùa đông thế này, nướng rồi liệu có lạnh ngay không?” 
Ông chủ cười đùa nói rằng con dâu của Trần Giang thật thú vị.

Lúc đó, những người khác đang ngồi bên ngoài, vừa tới đã hỏi bà chủ có bàn mạt chược không. 
Trần Giác Phi ngồi xổm dưới đất, cúi đầu nhìn chằm chằm một loại rau không biết tên, trông như đang ngẩn người. 
Vu Chân Ý liếc nhìn cậu, thấy không ai để ý đến mình, cô bèn chắp tay lẩm bẩm: “Cảm ơn, cảm ơn, chú cũng thú vị lắm.” 
Chú không chỉ thú vị mà còn có mắt nhìn ghê! 
Ông chủ có một cậu con trai và một cô con gái, đều khoảng bốn, năm tuổi. 
Buổi tối, người lớn ngồi trong nhà ăn cơm, Vu Chân Ý ăn được một nửa thì dẫn hai đứa bé ra ngoài chơi. 
Nhiệt độ trên đảo thấp hơn trong thành phố, ban đêm lại càng lạnh. 
Vu Chân Ý quấn khăn len, đội mũ len, bịt kín tai thật chặt. 
Ông chủ biết cô muốn ăn đồ nướng nên đã chuẩn bị sẵn nguyên liệu và bếp. Đang định giúp cô nướng thì Trần Giác Phi nói để cậu làm, bảo ông chủ vào nhà ăn cơm. 
Vu Chân Ý cũng hùa theo: “Chú ơi, không sao đâu, cứ để cậu ấy làm đi, cậu ấy cái gì cũng biết hết.” 
Cái gì cũng biết hết ư? 
Trần Giác Phi kéo cao cổ áo len, vùi nửa gương mặt vào trong, lườm cô một cái, cũng không hẳn đâu. 
“Anh ơi, em muốn ăn cánh gà!” 
Cô bé tên Nhóc Anh Đào, còn cậu bé gọi là Nhóc Bóng Bay.

Giọng của Nhóc Anh Đào ngọt ngào nũng nịu, Vu Chân Ý nghe xong liền nổi hứng diễn trò, bắt chước giọng cô bé: “Anh ơi, em cũng muốn ăn cánh gà.” 
Trần Giác Phi cụp mắt, lười biếng đáp: “Được, anh biết rồi.” 
Cậu đứng nướng thịt, Vu Chân Ý ngồi bên cạnh, trong lúc chờ cánh gà chín thì luyên thuyên vài câu: “Này, cậu nói xem tại sao tên gọi ở nhà của bọn trẻ bây giờ lại thú vị thế nhỉ? Nhóc Bóng Bay, Nhóc Dâu Tằm, Nhóc Anh Đào, Nhóc Hoa Bìm Bìm, Nhóc Bánh Bao, Nhóc Bồ Đào…”

Trong lúc nói chuyện, hơi thở phả ra từng làn khói trắng lượn lờ trong không khí. 
Trần Giác Phi: “Nếu cậu thích thì cũng có thể tự đặt cho mình một cái.” 
Vu Chân Ý lập tức hứng thú: “Thế cậu nói xem, tớ nên gọi là gì?” 
Trần Giác Phi thuận miệng đáp: “Nhóc Sadako.” 
Vu Chân Ý không vui: “Cậu nghĩ kiểu gì thế? Chẳng lẽ chỉ cần thêm chữ ‘nhóc’ vào trước tên Sadako là cô ấy sẽ đáng yêu hơn khi bò ra khỏi TV à?” 
Quả thật là một cô tổ tông khó chiều. 
Trần Giác Phi im lặng một lát rồi nói: “Vậy thì… Bé Cam.”

Vu Chân Ý: “Sao lại phải dùng họ của cậu?” 
Trần Giác Phi lặp lại: “Cam, âm mũi sau, cậu không nghe ra à?” 
Ỷ Chân Ý “ồ” một tiếng: “Thế sao lại là cam?” 
Trần Giác Phi không trả lời nữa, gọi hai đứa nhỏ rồi đưa cho chúng mỗi đứa một xiên cánh gà vừa nướng xong. 
Vu Chân Ý nhìn chằm chằm vào môi cậu, vào mùa đông, nó đỏ ửng lên. 
Trần Giác Phi: “Dạo này cậu cứ nhìn môi tớ hoài là sao? Tớ không có giấu xiên cánh gà của cậu trong miệng đâu.” 
Nói rồi, cậu đưa xiên cuối cùng cho Vu Chân Ý. 
Vu Chân Ý chớp mắt mấy cái, có nhìn nhiều lắm đâu. 
Tội phạm sau khi gây án nhất định sẽ quay lại hiện trường. Vậy thì sau khi trộm hôn cậu, cô nhìn môi cậu thêm vài lần cũng đâu có gì sai? 
Vu Chân Ý không đón lấy xiên cánh gà, cũng không nói gì, chỉ thu hai tay vào trong ống tay áo dày cộp: “Tớ cũng muốn được đối xử như vậy.” 
Trần Giác Phi đưa cánh gà đến trước miệng cô: “Ăn đi.” 
Vu Chân Ý không há miệng, nghiêng đầu nhìn cậu. 
Trần Giác Phi thở dài: “… Bé Cam, ăn cánh gà nào.” 
Vu Chân Ý cười hì hì hai tiếng, hài lòng nhận lấy xiên tre. 
Cô còn muốn ăn tôm nướng. Trong lúc Trần Giác Phi nướng, Vu Chân Ý hào hứng chạy vào trong nhà, lấy một chai rượu táo đen và hai ly thủy tinh có vân như vảy cá từ bàn người lớn ra.
“Yên tâm, tớ đã xem rồi, chỉ có 3.5 độ thôi, rất hợp với hai đứa ‘một tí là gục’ như tụi mình.” Vu Chân Ý nói. 
Thấy Trần Giác Phi lại dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn hai cái ly, cô nhanh chóng giải thích ngắn gọn: “Cảm giác nghi thức.” 
Với thời tiết này, rượu táo không cần ướp lạnh, chỉ để ngoài trời một lát đã đủ mát rồi. Vu Chân Ý rót đầy hai ly, Trần Giác Phi vừa rắc tiêu vừa cầm ly lên, định uống thì bị cô ngăn lại. 
“Không chạm cốc với tớ à?” 
Trần Giác Phi hạ tay xuống, ly của cậu cụng nhẹ vào ly cô, phát ra tiếng trong trẻo như chuông gió va vào nhau. 
Vu Chân Ý nhấp một ngụm: “Có khi tớ với cậu khác nhau đấy, biết đâu tửu lượng của tớ rất khá, lần sau thử loại mạnh hơn xem.” 
Trần Giác Phi thẳng thừng không nể mặt: “Ồ, vậy cậu tự thử đi.” 
Vu Chân Ý hừ một tiếng, tháo mũ len xuống, tùy ý đặt sang một bên. Hôm nay cô không buộc tóc, phần đuôi được Tiền Mẫn giúp uốn nhẹ, một nửa tóc dài nằm trong khăn quàng, một nửa buông bên ngoài, làm nổi bật gương mặt thanh tú. 
Vu Chân Ý: “Học kỳ sau tớ chuyển sang lớp mỹ thuật rồi. Thầy Sầm Kha nói, những ai chuyển vào sau đều sẽ được xếp vào lớp 12.” 
Trần Giác Phi chọn lớp tự nhiên, lớp 1 và lớp 2 là lớp trọng điểm. Với thành tích của cậu, chắc chắn sẽ vào một trong hai lớp đó. Nhưng dù là ở đâu, khoảng cách giữa lớp 1, lớp 2 và lớp 12 vẫn là xa nhất. 
Cậu cúi đầu, rắc tiêu lên xiên thịt, không nhìn cô, nhưng hàng mi rũ xuống lại thấp thoáng nét căng thẳng: “Dù hơi sớm, nhưng tớ vẫn muốn hỏi cậu, cậu định thi trường nào?” 
Vu Chân Ý đáp khẽ: “Học mỹ thuật, mơ ước cũng chỉ xoay quanh mấy trường đó thôi.” 
“Còn cậu thì sao, Học viện Mỹ thuật Trung quốc hay Học viện Mỹ thuật Trung ương?” 
Vu Chân Ý nhìn khuôn mặt gầy gò của cậu, cau mày: “Tại sao không phải là Học viện Mỹ thuật đại học Thanh Hoa?” 
Tay Trần Giác Phi khựng lại giữa chừng, có chút không dám tin: “Học viện Mỹ thuật đại học Thanh Hoa?” 
“Ừ.” Ly rượu trước mặt đã cạn, Vu Chân Ý lại rót đầy, vừa rót vừa nghĩ, sao cô uống rượu táo mà lại ra dáng uống rượu mạnh thế này? 
“Không phải chính cậu nói muốn học cùng nhau à? Học viện Mỹ thuật Thanh Hoa, cũng coi như cùng cậu rồi nhỉ.” Cô lắc lắc ly rượu, chăm chú nhìn chất lỏng bên trong mà không hề thấy được niềm vui tràn đầy trên mặt Trần Giác Phi. 
“Học viện Mỹ thuật Thanh Hoa thiên về trường phái hội họa miền Bắc, đó là sở trường của tớ. Nhưng mà…” 
Giọng cô ngập ngừng, có chút chán nản, nhưng cũng ẩn chứa một tia quyết tâm không chịu thua: “Điểm mỹ thuật của trường đó cao hơn cả tám học viện mỹ thuật lớn, điểm văn hóa cũng vậy. Thầy Sầm Kha nói điểm văn hóa của tớ đủ vào Học viện Mỹ thuật Trung Quốc, nhưng nếu muốn vào Học viện Mỹ thuật Thanh Hoa, tớ phải cố gắng hơn nữa.” 
Đột nhiên, có một bàn tay chạm lên đầu cô, những ngón tay luồn qua mái tóc đen. Vu Chân Ý ngơ ngác ngẩng lên, nhìn thấy Trần Giác Phi đang đặt tay lên đầu mình, cổ tay lướt qua má và dái tai cô. 
Cậu cúi người, đến gần hơn một chút, khiến Vu Chân Ý có thể thấy rõ hình ảnh phản chiếu của mình trong đôi mắt đen láy ấy. 
Trần Giác Phi: “Tớ sẽ giúp cậu, Chân Chân.” 
Giọng trầm thấp, lại dịu dàng quấn quýt. 
Là ngữ điệu cô không thể từ chối, cũng không muốn từ chối.

Giọng cậu trong trẻo, như ly soda ướp lạnh phả ra hơi mát giữa ngày hè. Nhưng lúc này đây, giọng nói ấy lại như một tách trà đen vừa pha, ngập tràn hương nắng ấm buổi trưa, khiến trái tim cô đập nhanh hơn, kéo theo cả dòng máu trong người cũng trở nên nóng rực. 
Trong đêm đông giá rét, men say của rượu khơi dậy bầu không khí mập mờ, nồng độ càng lúc càng cao, như pháo hoa bùng cháy, càng cháy càng rực rỡ, bắn lên không trung, khuấy động lòng người đến mức tim cũng run rẩy từng nhịp. 
Có lẽ do cái lạnh xâm chiếm đầu óc, làm con người ta mất đi lý trí. Tay cô thoát khỏi ống tay áo dày cộp, khẽ nắm lấy cổ tay lành lạnh của cậu. Hơi thở lúc nhẹ nhàng, lúc gấp gáp giao hòa, nhiệt độ là sự đan xen giữa băng giá và lửa nóng, lòng bàn tay là sự chạm trán giữa mềm mại và cứng cáp. 
“Trần Giác Phi, hôm hội thao hôm đó, tớ đã nói sai rồi.” Nói xong, cô đưa mu bàn tay lên che miệng, như thể muốn ngăn mình không tiếp tục nói nữa. 
Trần Giác Phi không hiểu, cũng không nhớ nổi cô đã nói gì vào ngày hội thao ấy. 
“Năm mươi lăm phút rồi, sắp đến 0 giờ, có thể bắn pháo hoa được rồi!”
Cửa kính trượt mở ra, một nhóm người bước ra ngoài, tiếng chân vang lên nặng nề nhưng đầy phấn khích. 
Tiền Mẫn và Lâm Tuyết đứng ở phía xa gọi hai người: “Chân Chân, Trần Trần, qua đây nào!” 
Vu Chân Ý khẽ đáp một tiếng, đứng dậy đi trước, Trần Giác Phi mang theo nỗi nghi hoặc, lặng lẽ theo sau cô. 
Pháo hoa không ngừng vút lên trời, ai nấy đều ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời được ánh lửa thắp sáng như ban ngày. 
Vu Chân Ý và Trần Giác Phi đứng ở phía sau cùng đám đông. Bọn họ đều là những kẻ tâm tư rối bời, lẫn vào giữa một nhóm người chỉ đơn thuần cảm thán rằng pháo hoa thật đẹp, cùng nhau ngẩng đầu thưởng thức màn trình diễn rực rỡ trên bầu trời. 
Cổ của Vu Chân Ý co lại vì lạnh, hai tay chà xát bên môi, lẩm bẩm than thở rằng đảo Tông Nguyệt lạnh quá đi mất.
Tiếng pháo hoa và pháo nổ vang rền, lẫn vào tiếng cười vui vẻ của người lớn và tiếng la hét phấn khích của lũ trẻ con. 
Cô gần như không còn nghe thấy giọng mình nữa. 
Bỗng có người nhẹ nhàng đẩy vai cô một cái, cô lảo đảo, ngã vào lòng Trần Giác Phi. 
Cô ngửi thấy mùi hương quen thuộc mà mình yêu thích nhất, là hương bạc hà quýt mát lành, mang theo hơi thở trong trẻo của mùa hè, nhưng vào mùa đông lại khiến cô bừng tỉnh khỏi cơn lạnh lẽo. 
Sau đó, giữa bầu không khí ồn ào náo nhiệt, cô nghe thấy giọng nói rõ ràng của Trần Giác Phi vang lên bên tai. 
Giọng nói ấy mang theo hương vị ngọt ngào của rượu trái cây, lưu lại chút dư vị nồng nàn, cũng phảng phất men say nhẹ nhàng. 
“Nếu cậu thấy lạnh thì ôm tớ đi.”
Vu Chân Ý cảm thấy mình vừa tỉnh táo lại, nhưng đồng thời cũng mơ hồ. 
Cô nghe thấy một giọng nói như không thuộc về mình cất lên: “Vì sao?”
Rồi cô lại nghe thấy tiếng cười khẽ của Trần Giác Phi: “Vì cậu từng nói, nhiệt độ cơ thể của cún con là 38.5 độ.”
Kim giây lướt qua số 12. 
Năm mới chính thức đến. 
Phía trước, mọi người đồng loạt reo hò chào mừng năm mới, “Chúc mừng năm mới! 2016 vui vẻ!”
Bọn họ quay lưng lại với tất cả, lặng lẽ trao nhau một cái ôm thành kính, kéo dài từ năm cũ sang năm mới. 
Nếu như hôm đó, khi ăn cơm cùng ba mẹ Trần Giác Phi, cô vẫn còn chút nghi hoặc về quyền sở hữu của mình đối với cậu, thì giờ khắc này, Vu Chân Ý đã hoàn toàn chắc chắn và tự tin.
Trần Giác Phi nhất định là của cô.
Chỉ có thể là của cô.
Vu Chân Ý thầm cảm thấy may mắn vì hôm hội thao hôm đó, câu nói chứa bí mật của cô đã không lọt vào tai Trần Giác Phi. 
Bởi vì cô đã nói sai rồi. 
Cô không phải chỉ hơi thích cậu một chút. 
Mà là rất thích, rất thích, rất thích cậu. 
Cho nên cô nhất định phải có được cậu, chiếm lấy cậu. 
Lời tác giả:

Về muộn quá nên quên thêm lời nhắn nè: 

Truyện học đường trên Tấn Giang có thể viết về tình yêu, nhưng nhân vật chưa đủ tuổi thì không thể yêu đương chính thức, nên trước kỳ thi đại học hai người họ sẽ không ở bên nhau. Nhưng yên tâm đi, tôi sẽ khiến bầu không khí mập mờ giữa họ còn ngọt ngào hơn cả tình yêu!

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.