“Cô gái đó xinh không?”
“Ai cơ?”
Vu Chân Ý nhấn mạnh từng chữ: “Cô gái ăn cơm cùng cậu hôm qua.”
Bữa cơm hôm qua, Trần Giác Phi ăn mà tâm trí chẳng đặt ở đó. Thỉnh thoảng cậu lại liếc nhìn điện thoại, vội vã đến quán Nhật trước khi quán đóng cửa buổi trưa. Cậu hoàn toàn không để tâm đến những lời của người lớn trên bàn ăn, thậm chí còn chẳng nhớ nổi cô gái ngồi bên cạnh đã từng gắp thức ăn cho cậu.
Cậu trầm ngâm suy nghĩ, chính khoảng lặng đó đã thành công thổi bùng ngọn lửa giận vừa tắt ngấm trong lòng Vu Chân Ý.
“Quên rồi.”
Cậu thực sự quên mất.
Bước ra khỏi con hẻm Uyên Ương, Trần Giác Phi mở chiếc ô trong suốt. Chiếc ô không quá lớn cũng chẳng quá nhỏ, chỉ vừa đủ cho một người. Nhất là trong cơn mưa lớn thế này, những giọt mưa vẫn len lỏi tạt vào.
“Lại đây.” Cậu khẽ vòng tay kéo cô lại gần. Vu Chân Ý ngoan ngoãn áp sát vào người cậu.
“Mới vậy mà đã quên rồi sao?”
“Nhớ chuyện đó làm gì chứ?”
Vu Chân Ý bực bội hừ một tiếng, tốc độ nói nhanh hơn: “Vậy hôm qua hai người đã ăn gì? Có nói chuyện không? Cô ấy có khen cậu mặc áo len đen đẹp không? Hay có lén nhìn cậu vài lần lúc cậu cởi áo khoác ngoài không?”
Trần Giác Phi chớp mắt đầy khó hiểu. Cô nói nhanh quá, như một tràng pháo nổ liên tục. Cậu khẽ vén lọn tóc lòa xòa trước tai cô ra sau, giọng điệu có chút ngập ngừng: “Tại sao cô ấy lại phải khen tớ…”
Nói đến đây, cậu bỗng khựng lại.
Sự im lặng luôn dễ khiến người ta nghĩ ngợi lung tung.
Vu Chân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mua-ha-khong-the-choi-cai-quan-tru-nhi/1713704/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.