Đáng tiếc, kèo hẹn đi ăn đồ Nhật này cuối cùng lại đổ sông đổ bể.
Lý do là vì sáng sớm, khi Trần Giang xuống giường, ông thấy Trần Giác Phi đã thay đồ xong xuôi, cầm điện thoại đứng đợi trước cửa chính. Ông cười tủm tỉm nói: “Trần Trần, đi thôi.”
Đúng lúc đó, Lâm Tuyết cũng từ trên lầu bước xuống.
Chỉ có mỗi Trần Giác Phi là chẳng hiểu gì: “Đi đâu cơ?”
“Đi ăn với bạn học của mẹ chứ đâu.”
“Con hẹn ăn với Chân Chân rồi.” Trần Giác Phi hất cằm về phía cửa nhà Vu Chân Ý.
Lúc ấy, Tiền Mẫn và Vu Nhạc Dân cùng ông nội vừa đi dạo về, thấy ba người đang đứng đối diện nhau liền tiện miệng hỏi một câu.
“Chân Chân!” Nghe thấy thế, Tiền Mẫn liền ngẩng đầu gọi lên tầng hai.
Vu Chân Ý thò đầu ra, một tay cầm bảng phấn mắt, một tay cầm cọ trang điểm: “Gọi con làm gì ạ?”
“Nếu con muốn ăn đồ Nhật, trưa mẹ đưa con đi ăn nhé.”
Động tác trang điểm của Vu Chân Ý khựng lại, cô cúi đầu nhìn sáu người đứng dưới cửa, trong lòng có chút khó hiểu.
Tiền Mẫn định nói tiếp, nhưng Trần Giác Phi cắt ngang: “Cô Tiền, hôm qua cháu đã hẹn trước với Chân Chân rồi.”
Tiền Mẫn lại ngẩng đầu nhìn con gái: “Chân Chân, Trần Trần phải đi ăn với chú Trần và cô Lâm, cả năm mới gặp nhau được một lần.”
Trong đầu Vu Chân Ý lúc này chỉ có một câu.
Đ*cm!!!!
Chuyện cô quan tâm đâu phải chuyện Trần Giác Phi phải đi ăn với chú Trần và cô Lâm! Chuyện cô quan tâm là…
Nhưng cô hoàn toàn không thể nói ra lý do này.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mua-ha-khong-the-choi-cai-quan-tru-nhi/1713705/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.