Cơn gió lạnh buốt thổi qua khiến những tán lá trên cành rung lên xào xạc. Trên phố, các cặp đôi bẻ đôi củ khoai nướng, mỗi người một nửa, làn khói trắng tỏa ra trong không khí, tất cả như vẽ nên bức tranh đặc trưng của mùa đông.
“Cô gái, không thể đỗ xe lâu ở đây đâu, cô lên xe nhanh đi.” Tài xế liếc nhìn dòng xe phía sau đang bấm còi inh ỏi qua gương chiếu hậu.
Vu Chân Ý vội vàng hoàn hồn, cuống quýt trả lời: “Lên ngay đây ạ!”
Tài xế nhìn cô qua gương chiếu hậu: “Bên ngoài lạnh lắm phải không? Mặt cô đỏ bừng hết cả rồi.”
Vu Chân Ý vội chà xát mặt mình: “Vâng… lạnh lắm…”
Cô đọc địa chỉ cho tài xế, xe dừng lại trước hẻm Uyên Ương, cô kéo Trần Giác Phi xuống, đưa cậu về nhà.
Con hẻm lúc này vô cùng yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng sột soạt khi giày giẫm lên lá khô.
Cô đỡ Trần Giác Phi lên giường, dưới ánh đèn sáng trưng, vùng dưới mắt cậu đỏ bừng, khuôn mặt lộ rõ vẻ say. Vừa chạm vào giường, cậu đã lập tức với lấy chiếc gối ôm bên cạnh, úp lên mặt mình. Nếu không phải lồng ng.ực vẫn còn phập phồng, có khi Vu Chân Ý đã tưởng cậu tắt thở rồi.
Vu Chân Ý vươn vai, đi vào phòng tắm rửa mặt. Lúc ra, cô tiện tay nhặt chiếc cặp bị vứt dưới đất, đặt lên bàn: “Tớ là chủ của cậu đấy à? Tớ giống mẹ cậu thì có!”
Trần Giác Phi đột ngột vứt gối ôm đi, bật dậy dứt khoát. Đường nét khuôn mặt cậu được ánh trăng vẽ nên vẻ dịu dàng, lúc này cậu đang sững sờ nhìn cô.
Vu Chân Ý đối diện với ánh mắt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mua-ha-khong-the-choi-cai-quan-tru-nhi/1713706/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.