Khi Vu Chân Ý trở về lớp, Dương Xảo Quân đã bắt đầu giảng bài thi ngữ văn hôm qua. Dương Xảo Quân không trách cô vào học muộn, vì dù sao tiết học này cũng là do cô ấy chiếm.
Cô ấy nhìn Vu Chân Ý bước vào cửa: “Ồ, không phải em cầm que kem đi ra à? Kem đâu rồi?”
Vu Chân Ý chột dạ liếm khóe môi: “Bị người khác ăn mất rồi ạ.”
Khi ngồi vào chỗ, Trương Ân Nghi nhìn cô với ánh mắt sáng rực, Vu Chân Ý nhìn lại với vẻ hoang mang.
“Cậu nhìn tớ kiểu gì thế?”
Cô ngồi xuống, lấy chiếc cốc thủy tinh trong ngăn bàn ra, ôm trong tay.
Trương Ân Nghi: “Hai cậu hôn nhau rồi à?”
???
Vu Chân Ý cảm thấy bỗng nhiên mình không hiểu tiếng Trung nữa.
“Hả?”
“Bị người khác ăn mất, chẳng phải ý đó là hôn nhau sao?”
Hiểu theo logic của doanh nghiệp.
Vu Chân Ý: “Không phải đâu, tớ nói bừa thôi.”
Trương Ân Nghi hơi tiếc nuối kêu lên một tiếng: “Tớ còn tưởng là thật cơ.” Cô ấy xua tay, “Xin lỗi, dạo này đu CP thích quá, tớ nghiền đến mức quen làm Sherlock Holmes rồi.”
Vu Chân Ý chọc nhẹ vào đầu cô ấy: “Fan của CP Bắc Cực các cậu có phải là kiểu sẽ phân tích từng câu mà nhân vật chính nói ra, rồi diễn giải theo đúng ý mà mình muốn không?”
Trương Ân Nghi lập tức lộ ra vẻ mặt bị nhìn thấu, ngại ngùng gật đầu.
Lúc này, người vừa thay thế Vu Chân Ý làm vật thế thân đang đi trên đường về nhà.
Trần Giác Phi bỗng nhớ đến câu nói ban nãy của Vu Chân Ý: “Tớ nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mua-ha-khong-the-choi-cai-quan-tru-nhi/1713707/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.