Tạm biệt với nhóc Hoa Bìm Bìm ở đầu hẻm Uyên Ương, Vu Chân Ý khẽ kéo vạt áo của Trần Giác Phi. Ánh hoàng hôn màu caramel đổ xuống mu bàn tay cô, len lỏi giữa những ngón tay đang nắm lấy vạt áo cậu. Cậu xoay người, vạt áo nhẹ nhàng tuột khỏi tay cô, để lại ánh sáng lấp lánh tràn vào lòng bàn tay.
Chập tối, từng nhà bắt đầu đổ rác, dắt nhau đi dạo. Hàng xóm trông thấy hai người, gật đầu coi như chào hỏi.
Trần Giác Phi cũng gật đầu đáp lại, rồi quay sang cô: “Sao thế?”
Vu Chân Ý mím môi, một câu nói vốn dĩ rất bình thường, nhưng chẳng hiểu sao cô lại không thể thốt nên lời.
Trần Giác Phi nhíu mày, hỏi lại: “Hửm?”
Ở đầu hẻm, một dãy xe hơi đỗ thành hàng. Vu Chân Ý nhìn thấy bóng mình phản chiếu qua lớp kính đen.
“Về sau tớ không mang cơm cho cậu nữa đâu, qua nhà tớ ăn đi.” Giống như trước đây.
Trần Giác Phi gật đầu. Cậu nhìn dáng vẻ khó mở lời của cô, tưởng có chuyện gì to tát, không ngờ chỉ là chuyện này. Cậu khẽ cười: “Được, quay lại như trước đây.”
Nói xong, cậu đẩy nhẹ bả vai cô, ra hiệu cô đi về nhà.
Vu Chân Ý vẫn đứng yên. Lòng bàn tay cậu áp lên chiếc cổ thiên nga mảnh mai của cô. Sau khi từ bể bơi ra, cô buộc tóc đuôi ngựa cao, đuôi tóc vẫn còn ướt, quệt nhẹ qua mu bàn tay cậu.
Hôm nay cô mặc áo crop-top ôm sát màu hồng nhạt, phối với quần jeans, làm tôn lên đường nét mảnh mai của cơ thể. Bầu ngực hơi nhô lên, tròn trịa như hai
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mua-ha-khong-the-choi-cai-quan-tru-nhi/1713714/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.