🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Trước mắt tối sầm, Trần Giác Phi mơ hồ ngẩng đầu lên, chạm phải đôi mắt ngơ ngác của Vu Chân Ý. Mắt cô mở to, gương mặt đỏ bừng.

“Tớ…”

Dây thần kinh trên trán giật liên hồi, cậu hiếm khi bị nghẹn lời, chỉ mới thốt ra một chữ đã lập tức nghẹn lại, mang theo chút nhẫn nhịn.

Từ cổ tay trở lên, những đường tĩnh mạch xanh nhạt nổi rõ, như dây leo bất ngờ xuất hiện, bò dọc theo cánh tay.

Vu Chân Ý nhìn lướt qua cánh tay cậu, những đường tĩnh mạch ấy như sợi dây trói chặt lấy tim cô, siết đến mức nghẹt thở. Cô cũng đờ người, ngơ ngác nhìn Trần Giác Phi, nhìn hàng lông mày thanh tú của cậu cách mình chỉ trong gang tấc, tim đập thình thịch: “Cậu sao vậy… sao không đứng vững chứ…”

“Ừ, tớ sai rồi, xin lỗi.”

Cậu đáp vừa nhanh vừa dứt khoát.

Ánh nắng chiếu vào, rọi vào đôi mắt cậu. Đồng tử đen nhánh như phủ một lớp sương mỏng, màu mắt dưới ánh sáng trở nên nhạt hơn. Vì cậu nhíu mày nên mí mắt trông càng sâu, đuôi mắt hơi xếch lên.

Chiếc kem trong tay đã chảy đến mức không còn ra hình dáng gì, nhỏ xuống khóe môi Vu Chân Ý. Theo phản xạ, cô thè lưỡi liếm nhẹ.

Ánh nắng cũng chiếu lên mặt cô, làn da vốn đã trắng mịn, nay trông như một quả vải vừa bóc vỏ.

Đầu lưỡi cô lướt nhẹ theo đường viền môi căng mọng đẹp đẽ, chậm rãi vẽ một vòng, như đang phác họa một bức tranh.

Xương quai xanh của cô thật đẹp, thật gợi cảm.

Trong đầu Trần Giác Phi chỉ có một ý nghĩ: muốn hôn cô, muốn để lại dấu ấn của mình trên người cô.

Vu Chân Ý đã thấy đủ mọi dáng vẻ của Trần Giác Phi, nhưng chưa bao giờ cô quan sát cậu từ góc độ này.

Cô nhìn ánh mắt đen láy của cậu phủ lên một tầng cảm xúc khác lạ, nhìn vết kem còn sót lại trên sống mũi cao thẳng, nhìn đôi môi mỏng mím chặt, nhìn yết hầu sắc nét đang khẽ chuyển động, nhìn đường gân nổi lên trên chiếc cổ thon dài, nhìn mặt dây chuyền ngọc thỏ chui ra từ chiếc áo cổ tròn màu đen, lặng lẽ đặt trên xương quai xanh của cô.

Tim cô run lên dữ dội.

Tiếng chim hót líu lo bên ngoài cửa sổ kéo Vu Chân Ý ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn loạn. Cô vội vàng đẩy Trần Giác Phi ra, dùng sức xoa mặt, rồi nhanh chóng che lại.

Khuôn mặt nóng bừng này là do cô cố tình dùng tay chà xát mà ra.

Ừ, chứ không phải vì lý do mơ hồ nào khác.

“Tớ về trước đây, sáng mai tớ với Hoa Bìm Bìm chờ cậu ở trạm xe buýt.”

Vu Chân Ý cúi đầu, vội vàng bước ra ngoài. Đi được nửa đường, cô lại quay lại.

“Sao vậy?”

Trần Giác Phi nắm lấy tay cô, ngẩng đầu nhìn cô, giọng khàn đi đôi chút.

Vu Chân Ý không nói gì, chỉ cầm lấy chiếc điện thoại trên giường, hung hăng trừng mắt nhìn cậu, như thể muốn xóa sạch không khí mập mờ ban nãy, kéo họ trở về những ngày thường hay cãi nhau và trêu chọc nhau.

Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, Trần Giác Phi chống khuỷu tay lên đầu gối, lòng bàn tay áp lên trán. Cảm giác còn vương trên da thịt như đang nhắc nhở cậu những gì đã xảy ra năm phút trước.

Cuối cùng, cậu buông xuôi, ngã người ra sau, tiện tay cầm chiếc gối lên, như muốn vùi mình chết luôn vào đó.

“Đệch đệch đệch! Mình bị điên rồi.”

Bước ra khỏi nhà Trần Giác Phi, Vu Chân Ý ngẩng đầu nhìn về hướng phòng cậu. Cửa sổ đóng chặt, nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy một góc tường trắng, trên đó phản chiếu bóng dáng mờ mờ của ai đó.

Vu Chân Ý đặt tay lên ngực, cảm nhận trái tim đang đập thình thịch.

Đầu cậu sao mà nặng quá vậy.

Chuyện này chẳng khác gì những lần đùa giỡn trước đây cả. Bình thường cũng có tiếp xúc cơ thể mà, chuyện này chẳng có gì to tát.

Vu Chân Ý, rất bình thường.

Đừng nghĩ nhiều nữa.

Làm ơn đi, trái tim bé nhỏ này, đừng có đập rộn ràng vì mấy chuyện vụn vặt như vậy nữa, được không?

Thế nhưng, đến khi trở về phòng, cô vẫn chưa thể bình tĩnh lại được.

Càng cố gắng dập tắt cảm xúc, nó càng không biến mất, mà chỉ làm máu sôi trào hơn, phá vỡ ranh giới lý trí, châm lên một ngọn lửa đã bị vùi lấp từ lâu trong lòng cô.

Nhưng ngọn lửa ấy… rốt cuộc nên gọi tên là gì đây?

Vu Chân Ý nghĩ rằng dù Trần Giác Phi có đến bể bơi thì cũng sẽ không xuống nước. Dù cậu đã tháo nẹp cố định nhưng vẫn cần thêm thời gian để hồi phục hoàn toàn.

Hoa Bìm Bìm nhỏ: “Chị ơi, sao anh Phi Phi vẫn chưa tới vậy?”

Vừa nhìn thấy Trần Giác Phi, Vu Chân Ý liền nhớ đến chuyện ngày hôm qua, hiếm khi cô cảm thấy mất tự nhiên như vậy.

Đây là lần đầu tiên trong hơn mười năm qua, Vu Chân Ý thấy không thoải mái vì sự tồn tại của Trần Giác Phi.

Hôm nay, Trần Giác Phi mặc một chiếc áo sơ mi xanh nhạt, cúc áo để hờ, bên trong là chiếc áo thun trắng đơn giản, quần lửng màu xám dài đến đầu gối, dây giày bên chân phải buộc rất lỏng. Cậu xoay xoay điện thoại trong tay, gió thổi làm mấy lọn tóc trên trán bay ngược ra sau, để lộ vầng trán cao sạch sẽ.

Trần Giác Phi vốn quen mặc những bộ đồ đơn giản, màu sắc nhạt nhòa như vậy, Vu Chân Ý sớm đã thấy chán rồi.

Nhưng tại sao hôm nay lại có gì đó khác biệt?

Tại sao cứ vô thức thu hút ánh nhìn của cô?

So với sự bồn chồn không yên của cô, Trần Giác Phi rõ ràng bình thường hơn nhiều. Cậu nhìn Vu Chân Ý và Hoa Bìm Bìm nhỏ đang đứng tại chỗ: “Chậc, mới gặp tớ hôm qua thôi mà hôm nay đã bị tớ đẹp trai làm cho choáng váng rồi à?”

Hôm qua? Tên thần kinh này còn dám nhắc đến hôm qua sao?

Một chút ngượng ngùng và không thoải mái trong lòng Vu Chân Ý lập tức bị làn gió mùa hè thổi bay đi sạch. Cô đã vò đầu bứt tai vì thứ cảm xúc vô danh đó suốt nửa ngày, thế mà tên này lại cứ như chẳng có chuyện gì xảy ra, cứ như một người bình thường, thật đáng giận!

“Chậc cái gì mà chậc, suốt ngày chậc chậc chậc, không nói chậc là không mở miệng được à?”

Trần Giác Phi không hiểu sao lại bị bắt nạt: “Chậc…”

Ánh mắt Vu Chân Ý nhìn cậu như mang theo dao, Trần Giác Phi lập tức đổi giọng một cách điềm nhiên: “Ồ.”

Khi ba người đến cửa bể bơi, mấy người còn lại đã có mặt. Ngoại trừ Trương Ân Nghi, ba nam sinh khác đều cúi đầu cắm mặt vào điện thoại chơi game.

Vu Chân Ý đăng ký thông tin ở quầy lễ tân, sau đó dẫn cả nhóm vào trong.

Mặt nước hồ bơi lấp lánh phản chiếu ánh sáng, Vu Chân Ý ngồi bên mép bể, đôi chân dài trắng nõn khua nước tung tóe, vừa dạy Hoa Bìm Bìm nhỏ cách thở dưới nước, vừa trò chuyện với Trương Ân Nghi bên cạnh.

Trương Ân Nghi: “Cậu nói xem, liệu Tưởng Béo có tự ti khi đứng cạnh Trần Giác Phi và Cố Trác Hàng không?”

Vu Chân Ý quay đầu nhìn nhóm con trai. Cả bốn người chẳng ai chịu xuống nước, tất cả đều thoải mái nằm trên giường nghỉ ngơi, nhìn cái dáng vẻ này, xem ra chẳng ai có ý định động đậy.

Trần Giác Phi mặc quần bơi, bên trên khoác tạm chiếc áo thun trắng mang từ nhà đi. Chân cậu không xuống nước được, chắc cũng chỉ ngồi đây góp vui thôi. Nhưng dù chỉ mặc một chiếc áo thun mỏng, vẫn có thể lờ mờ thấy cơ bụng và đường eo của cậu.

Mái tóc phía trước bị cậu hất ngược ra sau, ánh sáng xanh lấp lánh phản chiếu từ mặt nước bể bơi dập dờn trên từng sợi tóc.

Cậu chống khuỷu tay lên đầu gối, cúi đầu nghịch điện thoại.

Bốn người, động tác y hệt nhau, nhìn màn hình ngang là biết đang chơi game rồi.

Không lẽ bốn người này đổi địa điểm đến bể bơi chỉ để lập đội chơi game sao?

Còn dùng thẻ của cô nữa chứ…

Trái tim Vu Chân Ý như rỉ máu. Sao cô lại ngu ngốc đi thanh toán cho bốn tên này vậy?

Vu Chân Ý chần chừ một chút: “Cũng có thể là cổ phiếu tiềm năng đấy chứ, lỡ giảm cân thành soái ca như Bành Vu Yến thì sao?”

“Thôi đi, mua cổ phiếu là phải chọn loại có thể nhìn thấy xu hướng phát triển tương lai ngay từ cái nhìn đầu tiên.”

“Ví dụ như?”

“Trần Giác Phi và Cố Trác Hàng đó.”

Trương Ân Nghi cười đầy ẩn ý, ghé sát lại gần Vu Chân Ý hơn: “Hai mã cổ phiếu này, cậu muốn chọn cái nào?”

Không hiểu sao, hình ảnh trong căn phòng của Trần Giác Phi ngày hôm qua lại hiện lên trong đầu Vu Chân Ý, một cảnh tượng tràn ngập sự thân mật và ám muội. Nghĩ đến đó, hai má cô lập tức nóng lên.

Không đợi Vu Chân Ý trả lời, Trương Ân Nghi đã phất tay: “Thôi thôi, đổi câu hỏi khác. Nếu có hai anh chàng siêu đẹp trai cùng thích cậu, cậu sẽ cảm thấy thế nào?”

“Chỉ có hai người thôi à?”

Trương Ân Nghi: “…”

Vu Chân Ý: “Tớ, Vu Chân Ý, tích đức hành thiện suốt mười sáu năm, đến con kiến đi ngang qua cũng không dám giẫm lên, đây là điều tớ xứng đáng có được, cảm ơn.”

Trương Ân Nghi cạn lời.

Vu Chân Ý lại có câu hỏi muốn hỏi: “Nhất Nhất, cậu chọn Bộ Kinh Vân hay Nhiếp Phong?”

Trương Ân Nghi cũng không cần suy nghĩ: “Đương nhiên là chọn cả hai!”

Quả nhiên là cùng một câu trả lời với bà Tiền Mẫn.

“Ai mà chẳng muốn làm nhân vật trung tâm của một chiếc bánh sandwich cơ chứ.”

Vu Chân Ý không hiểu: “Gì cơ?”

Trương Ân Nghi cười đầy hàm ý: “Bánh, sandwich, kẹp.”

Vu Chân Ý vẫn không hiểu, cô bị Trương Ân Nghi véo má: “Không hiểu thì đừng nghe nữa, nhóc con.”

Vu Chân Ý cảm thấy Trương Ân Nghi đang chế nhạo mình nên dừng cuộc trò chuyện ở đó. Cô xuống nước bơi vài vòng, sau đó muốn đến khu vực nước sâu. Khi bơi đến mép hồ, cô hỏi Trương Ân Nghi có muốn đi không, nhưng lúc này cô ấy đang trò chuyện vui vẻ với cô bé Hoa Bìm Bìm, chẳng có vẻ gì là muốn di chuyển.

Vu Chân Ý thở dài. Trước khi đến đây, ai nấy đều háo hức, vậy mà sau khi vào hồ bơi, người thì tụ tập chơi game, người thì tám chuyện, chỉ có mình cô thực sự muốn bơi lội.

Khu nước sâu khá vắng người, Vu Chân Ý bơi rất thoải mái. Nhưng khi đang bơi, cô bỗng cảm thấy bắp chân trái co rút, giống như có một mũi kim nhọn đâm vào rồi cắm sâu xuống, sau đó cơn đau ập đến dữ dội.

Dấu hiệu bị chuột rút.

“Tớ…” Cô hoảng hốt vùng vẫy, nhưng mới thốt ra một chữ, nước hồ bơi đã tràn vào mũi và miệng, khiến cổ họng cay xè và đau rát.

Mọi thứ trước mắt trở nên mờ ảo, hai chân đạp loạn nhưng không chạm được đáy, nỗi sợ hãi và hoảng loạn chiếm trọn tâm trí. Cô vô thức vỗ mặt nước, chật vật vươn tay ra.

Ở phía xa, Trương Ân Nghi liếc nhìn một cái, nhưng không thấy bóng dáng Vu Chân Ý đâu. Cô ấy lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn, vội vàng đứng bật dậy, hét lớn: “Chân Chân! Chân Chân!”

Tiếng gọi của cô ấy thu hút sự chú ý của mấy chàng trai phía sau. Trần Giác Phi bỏ điện thoại xuống, nhìn về phía khu nước sâu nhưng không thấy ai. Một số người đang bơi gần đó và cả huấn luyện viên cũng quay đầu nhìn.

Tim Trần Giác Phi trầm xuống, cổ họng như bị nghẹn lại. Cậu quăng điện thoại xuống, lao nhanh về phía khu nước sâu.

Ba người còn lại cũng chạy theo.

Sàn hồ bơi rất trơn, mắt cá chân chưa lành hẳn của cậu đau nhói lên từng cơn, nhưng Trần Giác Phi không do dự mà nhảy xuống nước, cùng nhảy xuống còn có Cố Trác Hàng.

Ý thức của Vu Chân Ý gần như sắp mất hoàn toàn, nước hồ bơi tràn ngập trong mắt, cay xè đến mức không mở ra được. Trước khi lý trí tan biến, hình ảnh cuối cùng cô thấy chính là bóng dáng Trần Giác Phi chạy về phía mình.

Trần Giác Phi nắm lấy tay Vu Chân Ý, kéo cô về phía mép hồ bơi. Cố Trác Hàng bơi theo bên cạnh, còn Trương Ân Nghi, Hoa Bìm Bìm và những người khác đứng trên bờ đón lấy cô.

Sau khi Trương Ân Nghi kéo Vu Chân Ý lên bờ, Cố Trác Hàng cũng nhanh chóng đứng dậy, quỳ xuống bên cạnh cô, gương mặt tràn đầy lo lắng, thậm chí cánh tay đang ôm cô còn run rẩy.

Trương Ân Nghi ấn lên lồng ng.ực cô, giúp cô nôn hết nước ra.

Trần Giác Phi khó khăn lên bờ, cơn đau nơi mắt cá chân không thể sánh bằng nỗi sợ hãi trong lòng. Cậu chống tay xuống đất, chật vật đứng dậy, cà nhắc đi đến bên cạnh Vu Chân Ý, nhưng xung quanh cô đã có quá nhiều người vây lấy.

Cậu đẩy nhẹ đám đông ra, giọng khàn khàn: “Tránh ra một chút, đừng vây quanh cậu ấy, phải để cậu ấy hít thở.”

Cậu cúi đầu nhìn Vu Chân Ý trong vòng tay của Cố Trác Hàng, mũi bất giác cay cay, không phân biệt được là do nước hồ bơi vô tình chui vào mũi hay là vì điều gì khác.

Cơn đau ở mắt cá chân lúc này mới dần lan tỏa.

Một lát sau, Vu Chân Ý cuối cùng cũng nôn hết nước trong cổ họng và mũi ra. Cô mở mắt, hàng mi dài ướt sũng đọng lại từng giọt nước, trong mắt tràn đầy tơ máu, nước mắt theo phản xạ s.inh l.ý chảy ra. Môi và gò má cô trắng bệch một cách đáng sợ, cả người toát lên vẻ mong manh.

“Vu Chân Ý.” Cố Trác Hàng lo lắng gọi tên cô.

“Chị!”

“Chân Chân, cậu không sao chứ?” Trương Ân Nghi khóc đến mức nước mắt rơi lã chã.

Vu Chân Ý cảm thấy ý thức dần trở lại. Cô yếu ớt lắc đầu, giọng mỏng manh như sợi tơ, sau đó lại nói dối: “Không… không sao rồi.”

Tầm nhìn mờ ảo lướt qua từng người, Cố Trác Hàng, Trương Ân Nghi, Hoa Bìm Bìm, Tiết Lý Khoa, Tưởng Anh Ngữ, trần nhà của hồ bơi…

Cuối cùng, cô nhìn thấy Trần Giác Phi đang ngồi ở một bên.

Cậu không giống những người khác vây quanh cô, chỉ lặng lẽ ngồi đó, cả người ướt sũng, chiếc áo thun trắng dính chặt vào da, tà áo nhỏ nước xuống đất.

Cậu ngồi xoạc chân, một tay nhẹ nhàng xoa mắt cá chân, mái tóc đen ướt đẫm, mất đi độ bồng bềnh mà rũ xuống trán, che đi đôi mắt sắc sảo. Nhưng đôi mắt ấy vẫn chăm chú nhìn cô, viền mắt đỏ hoe. Lưng cậu vốn căng cứng, nhưng ngay khoảnh khắc nhìn thấy cô tỉnh lại, cơ thể mới lặng lẽ thả lỏng. Cậu dụi mặt, những cảm xúc âm thầm bùng nổ.

Cảm xúc căng thẳng như đê vỡ, một khi xuất hiện vết nứt thì không cách nào ngăn lại. Đôi mắt Vu Chân Ý lại một lần nữa ngập tràn nước mắt, cô vùng khỏi vòng tay của Cố Trác Hàng, loạng choạng chạy về phía Trần Giác Phi, ôm chầm lấy cậu.

“Trần Giác Phi—”

Cô nghẹn ngào gọi tên cậu.

lồng ng.ực thiếu niên rộng lớn, làn da nóng bỏng. Vu Chân Ý nghe rõ nhịp tim điên cuồng của cậu, giống như dòng điện lan từ tai đến khắp người.

Hơi thở không thể trốn tránh.

Trần Giác Phi luống cuống, hai tay lơ lửng trong không trung, mũi thoảng mùi tóc của cô. Cô ôm chặt lấy eo cậu, không hề có ý định buông ra.

“Tớ… tớ tưởng là mình chết rồi…” Giọng cô nghẹn ngào, bờ vai run lên từng đợt. “Chân tớ bị chuột rút… tớ tưởng rằng… tớ sẽ không còn được gặp cậu nữa.”

“Chân Chân…” Giọng cậu cũng nghẹn lại, khẽ run rẩy.

“Về nhà tớ sẽ viết di thư… Ai mà biết được liệu một ngày nào đó tớ có đột nhiên chết hay không…” Cảm giác sợ hãi trước cái chết cuối cùng cũng len lỏi vào từng ngóc ngách cơ thể của Vu Chân Ý, nỗi sợ hãi xen lẫn hoang mang, từng đợt hối hận không dứt trào lên, tràn ngập tâm trí khiến cô nói năng lộn xộn không chút logic: “Tớ nên viết sẵn di thư mới phải… Con cún nhỏ của chúng ta, cậu phải giúp tớ chăm sóc nó thật tốt…”

Những cảm xúc cuồng nhiệt và dữ dội cứ thế trào dâng, mãnh liệt xộc thẳng lên ngực. Cảm giác nghẹn ngào vừa mới kìm nén lại tràn lên cổ họng. Mắt Trần Giác Phi đỏ hoe, trong lòng cũng sợ hãi không kém cô. Cậu cố gắng đè nén cảm xúc của mình, nhẹ nhàng xoa lưng cô, cố nặn ra một nụ cười, nỗ lực khiến giọng nói của mình bình tĩnh lại, còn cố ý pha chút bông đùa: “Khó lắm mới thấy Chân Chân nhà ta vẫn nhớ đến tớ đó.”

Bên cạnh, Trương Ân Nghi đã khóc đến mức nước mắt giàn giụa. Cô ấy bước đến kéo tay Vu Chân Ý, hai cô bạn ôm chầm lấy nhau òa khóc. Nhưng khóc một lúc, Vu Chân Ý lại bắt đầu quay sang dỗ dành ngược lại cô ấy.

Sau chuyện hôm nay, có lẽ trong suốt một năm tới, Vu Chân Ý cũng không dám xuống nước nữa. Dù có bơi cũng không dám bước vào khu vực hồ sâu.

Vu Chân Ý hồi phục rất nhanh. Khi mọi người còn đang sợ hãi, thì người trong cuộc là cô đã nhảy nhót tưng bừng, còn đi an ủi ngược lại người khác.

Cô và Trương Ân Nghi mua một ly trà chanh trước cổng bể bơi, mấy người cùng nhau đứng chờ ở trạm xe buýt.

Ánh nắng xuyên qua kẽ lá, đổ xuống những tia sáng li ti, chiếu lên cốc trà sữa bằng nhựa. Sắc vàng nhạt của nước chanh phối hợp với ánh sáng xuyên qua, trông như một mảnh lưu ly trong suốt, óng ánh rực rỡ.

Sau khi tiễn Trương Ân Nghi và hai người khác lên xe, Vu Chân Ý cùng những người còn lại tiếp tục đứng chờ. Khi xe buýt tới, cô nhìn về phía Cố Trác Hàng, thấy cậu ta vẫn ngồi yên không có ý định đứng lên, liền thắc mắc: “Cậu không lên xe à?”

Cố Trác Hàng sững lại một chút, như thể đang suy nghĩ điều gì đó.

“Xe đến rồi.” Cô nhắc lại.

Lúc này, cậu ta mới phản ứng, lắc đầu, tiện miệng tìm đại một cái cớ: “Lát nữa tớ có việc, không đi chuyến này.”

Tài xế giục cô mau lên xe, Vu Chân Ý chỉ đành dặn dò cậu ta đi đường cẩn thận rồi vẫy tay chào tạm biệt.

Xe buýt lăn bánh, cuốn theo bụi đất bay lên không trung.

Cố Trác Hàng vẫn ngồi đó, hai tay chống lên đầu, những ngón tay luồn vào mái tóc đen rồi từ từ siết lại thành nắm đấm. Cậu cúi xuống, nhìn vào những đường nét nguệch ngoạc trên mặt đất, ký ức bị cơn gió ấm áp thổi ngược về quá khứ xa xôi.

Cậu không còn nhớ rõ là kỳ nghỉ hè của năm nào, chỉ nhớ lúc đó theo ba mẹ đến đây, ở nhà họ hàng. Con của họ hàng đưa cậu đến bể bơi chơi.

Bể bơi rất náo nhiệt, tiếng nói cười vang dội. Nhưng không biết vì sao, giữa không gian ồn ào ấy, cậu lại nghe thấy rất rõ giọng nói của ai đó. Đó là một đôi nam nữ trạc tuổi cậu, đang trêu đùa nhau cách đó không xa.

Cô bé đội mũ bơi, cái đầu tròn tròn như một quả cam nhỏ. Cô chu môi, khuôn mặt trắng hồng lộ rõ vẻ tức giận: “Trần Giác Phi, đồ chó con đáng ghét!”

Cậu bé kia làm mặt quỷ, giọng nói còn non nớt nhưng lại cố tỏ vẻ già dặn: “Ôi, chó con đáng ghét chẳng phải vẫn là chó con của cậu sao?”

Cô bé càng tức hơn, lặng lẽ đi ra phía sau cậu ta, định giơ chân đạp cậu xuống nước. Đúng lúc này, cô chạm phải ánh mắt của Cố Trác Hàng.

Nhưng cô bé không hề có chút lúng túng khi bị bắt quả tang. Ngược lại, cô còn chớp chớp mắt, nở nụ cười ranh mãnh, sau đó giơ ngón trỏ lên miệng làm động tác “suỵt.”

Khoảnh khắc ấy, tim cậu bỗng dưng đập mạnh. Như thể có thứ gì đó đang rục rịch trỗi dậy trong buổi trưa hè rực rỡ.

Cậu khẽ gật đầu một cách vô thức.

Cô bé cười càng vui hơn, tích lực rồi đạp mạnh một cái vào mông cậu bé kia. Cậu bé lập tức rơi tõm xuống hồ, bắn tung lên một đám bọt nước.

“Vu Chân Ý!” Cậu bé vớt nước trên mặt, nghiến răng nghiến lợi gọi tên cô.

Vu Chân Ý, cô bé tên là Vu Chân Ý.

Cố Trác Hàng không biết ba chữ ấy viết thế nào. Nhưng cậu tự suy đoán, có lẽ là “Trong đó có chân ý, muốn phân biệt lại quên lời”. Sau này gặp lại, cậu cảm thấy may mắn vì mình đã đoán đúng.

Hôm ấy, cậu bé kia phải đi học bù ở nhà thiếu nhi nên rời đi trước. Cô bé vẫn nán lại bể bơi.

Do không khởi động trước khi xuống nước, cộng thêm việc cậu không biết bơi, vừa xuống nước, chân cậu lập tức bị chuột rút.

Nước hồ nhấn chìm đầu cậu, nỗi sợ hãi dâng lên như bóng tối, từng chút một nuốt chửng thần trí.

Mùa hè, bể bơi đông nghịt người. Người lớn dắt trẻ con chơi đùa, chẳng ai chú ý đến cậu.

Chỉ có cô.

Cô là người đầu tiên phát hiện ra điều bất thường. Cô bơi tới, ra sức kéo tay cậu, cố gắng lôi cậu vào bờ.

Xung quanh có rất nhiều người, ai nấy đều xôn xao bàn tán, rất ồn ào. Nhưng khoảnh khắc cậu mở mắt ra, người đầu tiên và duy nhất cậu nhìn thấy chính là cô.

Lúc ấy, cô đứng bên cạnh một người phụ nữ, nghiêng đầu chỉ vào cậu, nói: “Mẹ ơi, cậu ấy tỉnh rồi.”

Người phụ nữ xoa đầu cô: “Ừm, Chân Chân giỏi lắm.”

Cô bé hỏi: “Thế con có được tính là làm việc tốt không ạ?”

Người phụ nữ gật đầu: “Tất nhiên rồi.”

Cảm giác ngột ngạt trong lồng ng.ực cuối cùng cũng tan biến. Cậu muốn nói lời cảm ơn, nhưng cổ họng như bị nhấn chìm trong nước, không thể thốt lên lời nào. Họ hàng của cậu chạy vội tới, lo lắng hỏi cậu có sao không, cậu lắc đầu, chỉ nhìn cô bé kia.

“Ui, có phải Trần Giác Phi sắp tan học rồi không ạ?” Cô bé hỏi.

Người phụ nữ gật đầu: “Chúng ta về thôi.”

“Cục cưng, khen thưởng hôm nay con làm việc tốt, tối nay chúng ta đi ăn cá nướng cay nhé?”

Cô bé lắc đầu.

“Chẳng phải con muốn ăn lâu lắm rồi sao?”

“Mẹ quên Trần Giác Phi bị dị ứng hải sản rồi sao?”

Người phụ nữ bật cười: “Đúng ha, mẹ quên mất. Vậy chúng ta đi ăn thịt nướng nhé?”

Cô bé vỗ tay: “Hoan hô!”

Người phụ nữ dắt cô bé ra ngoài, tiếng trò chuyện của hai người dần trở nên mơ hồ, rồi bị những âm thanh ồn ào xung quanh bao phủ.

Cố Trác Hàng nói mình không giỏi bơi lội, câu này là thật, cậu thực sự không biết bơi, cũng không dám xuống nước.

Vì chuyện xảy ra thời thơ ấu, cậu hoàn toàn có bóng ma tâm lý với bể bơi. Nhưng trớ trêu thay, cậu lại có chút biết ơn vì trải nghiệm đó.

Cậu biết nỗi đáng sợ và kinh hoàng khi bị đuối nước. Vì vậy, khoảnh khắc nhìn thấy Vu Chân Ý, lý trí trong đầu cậu như sợi dây bị kéo căng rồi đứt đoạn. Cậu không còn sợ hãi bể bơi, không còn kháng cự làn nước.

Cô đã cứu cậu một lần, cậu muốn trả lại ân tình này cho cô.

Không chỉ vậy, cậu còn có một ý nghĩ ích kỷ.

Người ta nói rằng, chú cún con khi mở mắt lần đầu tiên nhìn thấy ai, thì sẽ luôn đi theo người đó suốt đời.

Lần ở bể bơi, chẳng phải cũng xem như cậu đã “chết đi một lần” sao?

Vậy tính ra, người đầu tiên cậu nhìn thấy khi bắt đầu lại cuộc đời mới chính là Vu Chân Ý. Cậu cũng muốn mãi mãi đi theo cô.

Cũng theo cách nói đó, người đầu tiên Vu Chân Ý nhìn thấy khi mở mắt là cậu, liệu cô có sinh ra cảm giác phụ thuộc vào cậu không?

Đây chính là sự ích kỷ đen tối trong lòng cậu.

Đúng 6 giờ, đèn đường dọc lối đi bật sáng, là thời khắc giao thoa giữa ngày và đêm, mây chiều dần tan biến, ráng hoàng hôn kéo xuống một sợi dây mỏng manh, cả thành phố rơi vào bóng tối.

Hết chuyến xe buýt này đến chuyến khác lần lượt đến, những người chờ đợi cũng lần lượt lên xe, cho đến khi trạm xe không còn ai.

Tia sáng cuối cùng của mặt trời lặn rơi xuống một bên mặt cậu, làm nổi bật sống mũi cao thẳng, in bóng nghiêng lên mặt đất.

Rõ ràng vẫn là mùa hè, vậy mà lại nhuốm màu hiu quạnh của mùa thu.

Bởi vì Cố Trác Hàng hiểu rõ.

Cô sẽ không.

Cô sẽ không có bất kỳ sự phụ thuộc nào vào cậu.

Trong đầu cậu hỗn loạn, không ngừng lặp lại hình ảnh vừa rồi trong bể bơi, Vu Chân Ý lảo đảo ngã vào vòng tay Trần Giác Phi.

Cậu không muốn thừa nhận, nhưng cũng không thể không chấp nhận một sự thật: Mười sáu năm giữa Vu Chân Ý và Trần Giác Phi, đó là một khoảng thời gian cậu không thể cướp đi, cũng không thể vượt qua.

Mười sáu năm mà không ai có thể thay thế.

Lời tác giả:

Lúc đầu khi xây dựng nhân vật, tôi đã phân vân về tính cách của Trần Trần và Hàng Hàng. Nhưng nghĩ cũng chỉ ba phút, tôi quyết định để hai người có tính cách giống nhau.

Bởi vì tôi muốn Vu Chân Ý, dù đứng giữa hai chàng trai tương đồng, vẫn kiên định lựa chọn Trần Giác Phi.

Bất kể có ai từ trên trời rơi xuống, cô ấy vẫn sẽ luôn hướng về người bạn thanh mai trúc mã của mình.

Tôi thích cảm giác số mệnh và sự xứng đôi tự nhiên được vun đắp từ hàng chục năm gắn bó bên nhau.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.