Vu Chân Ý nhíu mày, nhưng ngay lúc đó, một tiếng động lớn phía sau khiến cô giật mình.
Trương Ân Nghi ôm bình nước, đặt mạnh lên bàn kêu rầm một tiếng, Tiết Lý Khoa sợ hãi đi theo bên cạnh cô ấy.
Vu Chân Ý vô thức hỏi: “Sao cậu rót đầy vậy?”
Trương Ân Nghi từ trên cao nhìn xuống, giận dữ nói: “Sao cậu không đi rót nước với tớ?”
Rõ ràng lúc đứng dậy, Trương Ân Nghi đã thấy Vu Chân Ý cũng cầm bình nước đứng lên. Khi ra đến cửa lớp, cô ấy còn cố tình đi chậm lại chờ Vu Chân Ý, nhưng chờ mãi không thấy ai chạy theo. Cô ấy giận đùng đùng quay về lớp, lại nhìn thấy Vu Chân Ý quay lưng về phía mình, đang trò chuyện vui vẻ với Trần Giác Phi, hai người còn tay chạm tay, cười cười nói nói. Quay đầu lại thì đụng ngay Tiết Lý Khoa vừa từ nhà vệ sinh đi ra, thế là cô ấy trút hết giận lên cậu ta: “Đi! Rót nước!” Tiết Lý Khoa chỉ có thể run rẩy gật đầu, cúi đầu khom lưng theo sau.
Vu Chân Ý ngẩn người, cô thật sự cảm thấy Trương Ân Nghi giận dỗi quá vô lý, khóe môi hơi trễ xuống, giọng nói đầy ấm ức: “Rõ ràng là cậu không chờ tớ…”
Đôi mắt to tròn như chứa cả mặt hồ sâu thẳm, lại giống như hai viên ngọc trai đen lấp lánh. Trương Ân Nghi mở miệng nhưng nghẹn lời, thái độ lập tức mềm xuống: “Tớ có chờ mà, tớ đứng trước cửa đợi cậu. Nhưng cậu cứ mải nói chuyện với Trần… với Trần Giác Phi mãi, nên tớ mới không chờ nữa.”
Cơn giận từ trên trời rơi xuống.
Lúc này, cuối cùng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mua-ha-khong-the-choi-cai-quan-tru-nhi/1713716/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.