Trọng tài thổi còi ở vạch xuất phát, các nam sinh tham gia chạy 3000m lần lượt vào vị trí. Khi tiếng còi và súng lệnh vang lên, tất cả không chút do dự lao về phía trước.
3000m là môn thi đấu về sức bền, ở nửa đầu chặng đường, Cố Trác Hàng chạy ở nhóm giữa. Vu Chân Ý xoay xoay cổ chân, dứt khoát ngồi xuống như những người khác. Một tình nguyện viên tưởng cô là đại diện của lớp, đưa nước khoáng cho cô. Khi Vu Chân Ý nhận lấy, đúng lúc thấy Tiết Lý Khoa và nhóm bạn lững thững đi đến, Trần Giác Phi đi sau cùng.
“Chân Chân, mấy vòng rồi?” Trương Ân Nghi ngồi xuống bên cạnh cô.
“Tớ cũng không biết.” Vu Chân Ý chống cằm lên đầu gối.
Mấy vòng đầu, Cố Trác Hàng luôn giữ vị trí trong top 5, dù những người xung quanh tăng tốc cũng không làm ảnh hưởng đến bước chạy của cậu ta.
Xung quanh có mấy nữ sinh bàn tán về cậu bạn chạy trước trông thật đẹp trai. Vu Chân Ý đồng tình gật đầu, hơn nữa, ai nói cậu ấy không giỏi chạy đường dài chứ? Rõ ràng rất giỏi mà.
Hai vòng cuối, chỉ còn cậu ta và Hoắc Phàm tranh hạng nhất.
Tưởng Anh Ngữ vừa ăn khoai tây chiên vừa hóng chuyện: “Năm ngoái Trần Giác Phi tranh nhất với cậu ta, kết quả thua. Năm nay vẫn là người lớp mình đấu với cậu ta. Mấy cậu nói xem, nếu lại thua Cố Trác Hàng, có phải cậu ta sẽ bị ám ảnh tâm lý với lớp mình không? Đường đường là một vận động viên thể thao mà hai năm liên tiếp không giành được
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mua-ha-khong-the-choi-cai-quan-tru-nhi/1713722/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.