Tiếng sấm phá tan sự tĩnh lặng trong không gian rộng lớn, mưa rơi khiến hương thơm đăng đắng nhưng tươi mát của cây cỏ trong không khí không ngừng lên men. Những ô cửa chớp vốn đang mở của từng nhà đều đã đóng kín, có người phụ nữ hét lên chạy ra thu quần áo.
Lúc vào nhà, cơn mưa ngoài trời đã trút xuống ào ạt.
Vừa bước vào, Vu Chân Ý bung ô ra, đặt ngoài cửa rồi vứt đôi tất ướt sũng vào giỏ đồ giặt, tiện tay rút mấy tờ giấy lau qua bắp chân.
Cô đứng ở cửa bếp nhìn vào, thấy cô giúp việc đã chuẩn bị xong bữa tối, trên bàn còn đặt một chai nước có ga. Lúc này, cô ấy đang lấy hai quả chanh và một túi nho xanh từ trong tủ lạnh ra, trên bao bì vẫn còn đọng những giọt nước lạnh.
Lưỡi dao lướt qua vỏ chanh vàng nhạt, hương chua lập tức lan tỏa.
“Cô ơi, cái gì thế ạ?” Vu Chân Ý hỏi.
“Trà xanh hoa nhài với nho xanh và chanh.” Cô giúp việc mỉm cười nhìn cô, “Có phải rất hợp với trời mưa không?”
Vu Chân Ý gật đầu, đùa: “Cô đúng là có gu đấy ạ.”
Sau khi nói chuyện xong, cô mở khung chat với Trần Giác Phi.
[TBG: Chân Chân mời bạn đến thưởng thức một ly trà xanh nho xanh chanh, độ phù hợp với ngày mưa đạt 100%!]
Trần Giác Phi không trả lời ngay, mãi hai mươi phút sau mới đến. Cậu tùy tiện mặc một chiếc áo thun xám, tóc vẫn còn ướt, hiển nhiên là chưa kịp sấy khô.
Cậu lê bước vào nhà, chào cô giúp việc trong bếp rồi lên lầu tìm cô.
Vu Chân Ý đang ngồi khoanh chân trên sàn, mở tủ lục lọi gì đó, đôi mắt chăm chú không chớp. Trên bàn học, chiếc iPad đang phát bộ phim truyền hình Hồng Kông mà dạo gần đây cô đang theo dõi.
Cô cũng vừa mới tắm xong, giọt nước còn đọng trên mái tóc, thỉnh thoảng nhỏ xuống.
“Tìm gì đấy?” Trần Giác Phi ngồi xuống giường cô, tay chống lên đầu gối, cằm tựa lên bàn tay, nhìn cô.
Cô không để ý đến cậu, một lát sau mới lôi từ trong tủ ra một hộp băng cá nhân mới tinh, cúi đầu xé bao bì, rồi nhích người lại gần cậu hơn.
“Đưa tay đây.”
Trần Giác Phi đưa tay ra. Cô nắm lấy, cảm nhận rõ ràng nhiệt độ từ lòng bàn tay và đầu ngón tay cậu. Đốt ngón tay lộ rõ, có hơi đỏ, trên đó còn một vết sẹo nhỏ. Vết thương vốn đã đóng vảy, nhưng do lúc tắm vô tình chạm phải, lại rỉ ra một chút máu.
Một giọt nước từ mái tóc chưa lau khô rơi xuống, đọng lại trên đốt ngón tay cậu.
Vu Chân Ý cẩn thận xé miếng băng cá nhân, nhẹ nhàng dán lên.
Hai người ngồi gần nhau đến mức trán cô vô thức tựa vào đầu gối cậu. Chỉ cần cúi xuống, Trần Giác Phi có thể nhìn thấy cổ áo rộng của cô. Lọn tóc đen ướt nước làm thấm một vòng quanh cổ áo, khiến nó trở nên trong suốt.
Đôi môi cô lướt nhẹ qua đốt ngón tay dán băng cá nhân, khẽ thổi, lồng ng.ực phập phồng.
Nước mưa từ hàng mi nhỏ xuống, Trần Giác Phi cảm thấy cổ họng hơi khô rát, vội dời mắt đi chỗ khác.
“Hừ.” Vu Chân Ý đột nhiên lạnh lùng cười, “Không phải nói không bị thương sao?”
“Cái này mà tính là vết thương à? Chính tớ còn không biết đấy.” Cậu bướng bỉnh đáp.
Thực sự cậu không biết tay mình bị sẹo, cũng chẳng có cảm giác đau. Nếu hôm nay cô không phát hiện ra, có lẽ đến lúc lành hẳn cậu cũng chẳng nhận ra.
Vu Chân Ý lại nhìn xuống mắt cá chân sưng tấy của cậu: “Còn chân cậu nữa, ngày mai nhất định phải đeo nẹp cố định.”
“Không muốn.”
“Nhưng chân cậu chưa lành hẳn mà.”
“Đi nhiều là khỏi.” Cậu ngụy biện.
Cái kiểu lý lẽ gì đây chứ?
Vu Chân Ý cãi không lại cậu, chống cằm lên đầu gối cậu, ngước lên nhìn: “Sao hôm nay cậu lại đánh nhau?”
“Đã nói rồi, nhìn cậu ta không vừa mắt.”
“Cậu nói thế tớ tin được à? Người ta chỉ đi vệ sinh thôi cũng chọc giận cậu?”
Trần Giác Phi chớp mắt vô tội, giọng điệu thản nhiên: “Đúng vậy, ai bảo cậu ta chiếm cái buồng cuối, đó là ngai vàng của tớ.”
Hết nói là khó chịu, giờ lại nói là chiếm chỗ?
Vu Chân Ý tức đến bật cười: “Đồ thần kinh. Cậu mà còn bịa nữa là tớ đánh cậu thật đấy!”
Trần Giác Phi giả vờ sợ hãi: “Ôi trời, sợ quá cơ.”
Câu chuyện cứ thế bị cậu đánh trống lảng. Cậu tiện tay vò rối tóc cô, rồi đứng dậy vào nhà vệ sinh lấy máy sấy tóc ra.
Vu Chân Ý chống cằm ngồi yên, còn cậu đứng sau lưng cô, tay cầm máy sấy, nghiêm túc sấy tóc cho cô.
Trên bàn học đặt một chiếc gương LED lớn, phản chiếu gương mặt góc cạnh của cậu, càng khiến đường nét thêm rõ ràng. Tóc cậu chưa khô hoàn toàn, xẹp xuống dán sát vào da đầu, vài sợi rơi lòa xòa trước trán. Vì đang cúi đầu, đuôi mắt trông dài hơn, ẩn chứa vài phần dịu dàng và ngoan ngoãn.
Dường như cảm nhận được ánh mắt cô, Trần Giác Phi ngẩng lên, hai ánh nhìn bất ngờ giao nhau trong gương.
Tim như có dòng điện chạy qua, giật mạnh một cái.
Vu Chân Ý theo bản năng muốn né tránh, nhưng rồi lại dừng lại.
Trong bài đọc hiểu tiếng Anh hôm nay có một câu hỏi cuối nói về báo cáo khảo sát tình cảm của 300 nam nữ do Đại học California thực hiện. Báo cáo nghiên cứu chỉ ra rằng, nếu hai người có thể duy trì giao tiếp bằng mắt trong mười giây mà không trốn tránh, rất có thể giữa họ có tình cảm đặc biệt.
Vu Chân Ý mím môi, theo một sự thôi thúc khó hiểu, cô quyết định làm một điều mà chính bản thân cũng không giải thích được.
Cô nhìn thẳng vào đôi mắt Trần Giác Phi trong gương.
Một, hai, ba, bốn, năm, sáu…
Tới giây thứ sáu, bỗng dưng dừng lại.
Bởi vì Trần Giác Phi bình thản thu hồi ánh mắt, cúi đầu tiếp tục sấy tóc cho cô như không có chuyện gì.
Chết tiệt???
Đệch!!!
Vu Chân Ý không thể tin nổi, quay đầu lại, liền bị luồng gió nóng từ máy sấy phả thẳng vào mặt.
“Trần Giác Phi!”
Cô run rẩy chỉ tay vào cậu, giọng đầy trách móc, trông như sắp khóc, một dáng vẻ đáng thương như hoa lê trong mưa.
Trần Giác Phi cúi đầu nhìn máy sấy tóc, thử luồng gió trên tay mình một chút: “Sao thế?”
Cậu làm sai gì à? Làm nóng da đầu cô sao?
Không thể nào…
Vu Chân Ý hai tay ôm mặt, giọng tràn đầy uất ức: “Ánh mắt cậu là sao thế hả?!”
Trần Giác Phi: “…”
Cô đang nói cái gì vậy?
Vu Chân Ý tức tối quay đầu đi, phồng má lên giận dỗi.
Trần Giác Phi nhìn chằm chằm vào đầu cô, nghĩ ngợi một chút rồi cúi xuống. Hơi thở nhẹ nhàng phả lên má cô, như thể vang lên ngay bên tai, hơi nhột: “Tớ sai rồi.”
Vu Chân Ý: “Sai ở đâu?”
Cậu thành thật trả lời: “Tớ không biết.”
Cậu nghĩ, có lẽ cái sai chính là không biết mình sai ở đâu.
“Cậu…” Vu Chân Ý mở miệng, nhưng không biết nói gì, cuối cùng chỉ ỉu xìu hạ vai xuống: “Thôi vậy.”
Trần Giác Phi khẽ ừ một tiếng, lại bật máy sấy lên, tiếp tục sấy tóc cho cô.
Mưa khiến kính cửa sổ phủ một lớp hơi nước mờ mịt, ánh đèn ngoài trời trở nên mông lung. Cửa kính sát đất chưa đóng chặt, một làn gió lạnh luồn qua khe hở lướt qua má Vu Chân Ý.
Tấm che mưa bị mưa rơi lộp độp không theo nhịp điệu, tiếng máy sấy tóc vang bên tai, khiến âm thanh trong iPad gần như không nghe thấy. Vu Chân Ý chỉ có thể đọc phụ đề, phim đã đến đoạn nam nữ chính đang trong giai đoạn mập mờ. Nữ chính không chịu nổi sự kéo đẩy lấp lửng của nam chính, bèn tìm nữ phụ thân thiết để tâm sự.
Vu Chân Ý không nghe rõ giọng điệu nặng nề kiểu Hồng Kông của nữ phụ, chỉ chăm chú nhìn màn hình, nên cũng không để ý đến đôi tai dần đỏ ửng của Trần Giác Phi.
Cô chớp mắt nhìn chằm chằm vào hàng chữ cuối cùng trên màn hình.
“Hừ! Nếu đây không phải thích thì là gì? Đừng tự lừa mình nữa được không, đây không phải thích thì là gì chứ? Cậu đúng là đồ đầu heo!”
…
Trăng lặn, đêm đã khuya.
Tấm rèm cửa khép lại, ánh trăng xuyên qua cửa kính, phản chiếu trên sàn thành hình vuông rồi bị cắt thành những hình thoi mỏng manh trước khi biến mất, cả không gian rơi vào tĩnh lặng và bóng tối.
Trần Giác Phi cầm một lon coca, bật nắp xong, tay cậu cứ đờ ra đặt ở đó. Nhìn vào đề thi trước mặt, cậu không tài nào có tâm trạng làm bài.
Dòng suy nghĩ lại trôi ngược về khoảnh khắc ban nãy.
Cậu thiếu niên như mầm lúa dại vươn lên mạnh mẽ, phát triển nhanh chóng, mà cùng với quá trình trưởng thành ấy, một chút khát vọng trong lòng cũng lặng lẽ sinh sôi.
Cậu không kiềm được mà nhớ đến ánh mắt chạm nhau khi nãy. Có lẽ vì trời mưa, trong không khí tràn ngập hơi ẩm, khiến đôi mắt trong trẻo ấy cũng phảng phất hơi nước, ánh mắt sâu thẳm, nhìn thẳng không chút né tránh.
Giống như biển sâu thăm thẳm, mà cậu chỉ là một con thuyền nhỏ lênh đênh giữa mặt biển êm ả, đột nhiên gặp phải sóng dữ, bị lật nhào hoàn toàn.
Cậu không hiểu ánh nhìn ấy có ý nghĩa gì, cũng không đoán được, chỉ có nhịp tim đột nhiên dồn dập nhắc nhở cậu: không thể nhìn nữa, nếu không, bí mật giấu kín trong lòng chắc chắn sẽ bị phơi bày.
Cậu chỉ có thể giả vờ bình tĩnh, chật vật dời mắt đi.
Ánh mắt giao nhau thật đáng sợ.
Cậu thừa nhận, tâm lý của mình không tốt chút nào.
…
Tuần lễ đại hội thể thao, chẳng ai còn tâm trạng học hành.
Tiết Lý Khoa lén lút mang đến hai bộ bài, cậu ta đặc biệt dời chỗ của vài người ra tận hàng ghế cuối cùng trong khu vực lớp. Hàng ghế cuối được tán cây xanh che phủ, là một trong số ít nơi không bị ánh nắng chiếu vào.
Trần Giác Phi ngồi một bên, không muốn động tay động chân, cúi đầu chơi điện thoại một cách quang minh chính đại.
Trường cấm học sinh mang điện thoại, nhưng mấy ngày hội thao, số học sinh lén mang theo không đếm xuể. Giáo viên chủ nhiệm cũng biết điều, mắt nhắm mắt mở cho qua.
Nói là chơi điện thoại, thực ra cậu đang chuẩn bị cho kỳ thi Olympic Toán quốc tế CMO vào cuối tháng mười.
Học kỳ trước, Trần Giác Phi bị Sầm Kha ép tham gia vòng sơ tuyển Olympic Toán học Trung Quốc, mỹ danh là “Qua sơ tuyển rồi thì coi như một chân bước vào cổng Thanh Bắc”. Không ngờ, sau vòng sơ tuyển còn có vòng liên đấu, sau liên đấu lại có vòng chung kết, sau chung kết còn phải tập huấn.
Theo lời của Vu Chân Ý, Trần Giác Phi “chó ngáp phải ruồi mới vào được vòng đấu”. Mỗi lần nghe thế, cậu đều làm vẻ mặt kiêu ngạo, thản nhiên nhắc cô chú ý cách dùng từ.
Tưởng Anh Ngữ cầm sáu cái xúc xích nướng, từ xa nhìn lại trông như một bó hoa. Cậu nhóc béo hớn hở chạy tới, mặt tròn rung rung. Cậu ta đưa từng cây một cho mọi người.
Vu Chân Ý chộp lấy cây đáng lẽ đưa cho Trần Giác Phi, hai tay cầm hai cây: “Cậu ấy không ăn đâu, cho tớ đi.”
Mọi người: “…”
Vu Chân Ý cắn một miếng, vẻ mặt tràn đầy thỏa mãn: “Xúc xích bột là món nướng ngon nhất thế giới! Nếu tớ không đỗ đại học, tớ sẽ đi bán xúc xích bột!”
Trương Ân Nghi gật đầu đồng tình: “Loại nguyên thịt ăn không ngon, xúc xích bột mới ngon.”
Tưởng Anh Ngữ và Trương Ân Nghi tranh luận về xúc xích.
Vu Chân Ý ghé sát nhìn màn hình điện thoại của Trần Giác Phi, thấy đề bài phức tạp mới nhớ ra chuyện này: “Bao giờ cậu đi?”
Trần Giác Phi: “Vốn là giữa tháng chín, nhưng năm nay hoãn đến cuối tháng mười.”
Vu Chân Ý cắn một miếng xúc xích: “Vậy năm nay tớ không lấy được huy chương vàng 3000m nam rồi.”
Một lát sau, cô lại nói: “Năm sau cũng không còn đại hội thể thao nữa, hu hu.”
Trần Giác Phi nhìn cô: “Lỗi của tớ. Hay là tớ bảo Khương Hành nhường suất, để tớ đi chạy thay?”
Vu Chân Ý vội vàng lắc đầu, cô chỉ đùa thôi, sao có thể để Trần Giác Phi đi chạy chứ.
“Cố Trác Hàng, cậu làm gì vậy? Tôi ra J, cậu lấy 3 đè tôi, cậu đùa tôi đấy à?” Tiết Lý Khoa chửi.
Vu Chân Ý quay lại chú ý đến ván bài.
Cố Trác Hàng lười biếng đáp lại, thu hồi lá 3, tùy tiện ném ra con Q.
Loa phóng thanh trên sân vận động vang lên thông báo về chung kết 3000m nam.
Trương Ân Nghi ngẩn ngơ: “Sao lại đột nhiên đến chung kết rồi?”
Tiết Lý Khoa cau mày: “Chị gái à, chị lần đầu dự hội thao hả? 3000m mà còn có vòng loại thì ai mà sống nổi?”
Trương Ân Nghi hiếm khi không cãi lại: “Vậy Cố Trác Hàng phải đi rồi nhỉ?”
Cố Trác Hàng gật đầu.
“Sau 3000m nam là 3000m nữ nhỉ?”
Vu Chân Ý lấy quần short ra: “Cố Trác Hàng, tớ đi với cậu.”
Cô muốn thay quần trước.
Hai người cùng đi về phía khu vực kiểm tra danh sách. Tòa nhà giảng dạy nằm phía trước đó, nhưng thay vì đi thẳng đến, Cố Trác Hàng lại đi theo Vu Chân Ý về phía tòa nhà.
“Cậu không đi kiểm tra danh sách à?”
“Đi rửa mặt đã.”
Vu Chân Ý gật gù đáp lại. Khi cô vào nhà vệ sinh thay quần, bên ngoài có mấy cô gái đang đứng trò chuyện.
Trong lúc thay quần, cô lơ đãng nghe họ nói chuyện.
“Anh khóa trên lần trước, sao anh ấy không thêm cậu vào QQ nhỉ?”
“Không biết nữa, nhưng anh ấy cũng chưa từ chối lời mời kết bạn.”
“Vậy chắc là quên hoặc chưa thấy thôi. Cậu thử gửi lại lần nữa đi?”
“Nhưng nếu anh ấy thực sự không muốn thêm thì chẳng phải rất xấu hổ sao?”
“Xấu hổ gì chứ? Quan trọng là theo đuổi được anh ấy hay cảm giác xấu hổ quan trọng hơn?”
Cô gái kia trầm tư một lát, cuối cùng kiên định nói: “Theo đuổi anh ấy quan trọng hơn! Nhát gan thì sẽ không có được thứ mình muốn, tớ không thể làm kẻ nhát gan!”
Khi Vu Chân Ý thay quần xong bước ra, nhóm nữ sinh kia cũng vừa rời đi. Cô chỉ kịp nhìn thấy gương mặt nghiêng của cô gái cuối cùng, trên mái tóc đen cài một chiếc kẹp tóc màu vàng nhạt hình quả chanh.
Vu Chân Ý soi gương, buộc tóc lên thành một búi cao.
Khi cô bước ra, cô hơi bất ngờ vì Cố Trác Hàng vẫn đứng đợi ngoài cửa. Cậu ta tựa vào tường, cúi đầu, nhàm chán xoay tròn chùm chìa khóa trong tay. Với vẻ ngoài nổi bật, cậu ta trở nên thu hút giữa dòng người đi qua đi lại.
“Cậu không đi à?”
Cố Trác Hàng ừ một tiếng: “Sợ cậu ra mà không nhìn thấy tớ.”
Vu Chân Ý bật cười: “Không đâu, nếu không thấy cậu, tớ biết cậu đã đi kiểm tra danh sách rồi.”
“Vừa nãy cậu với Trần Giác Phi nói về huy chương vàng gì thế?”
Vu Chân Ý sững lại rồi mới phản ứng: “À, là huy chương vàng cự ly 3000m nam năm ngoái cậu ấy tặng tớ.”
Cố Trác Hàng không nói gì nữa.
Hai người đi về khu vực kiểm tra danh sách, Vu Chân Ý bước chậm lại, đi sau cậu ta một chút.
“Vu Chân Ý.” Cậu ta bỗng nhiên quay lại, gọi tên cô.
“Hử?”
“Tớ không giỏi chạy đường dài.”
Vu Chân Ý khẽ ngẩn người rồi bật cười: “Không sao cả! Chỉ cần cố gắng là được rồi. Tớ nghĩ dù là môn nào, chỉ cần dám tham gia thì đã rất tuyệt rồi.” Nghĩ một lúc, cô lại nói thêm: “Tớ sẽ không về lớp nữa, tớ sẽ đứng ngoài đường chạy cổ vũ cho cậu!”
Cố Trác Hàng chăm chú nhìn cô, siết chặt chùm chìa khóa trong tay, như muốn nói gì đó. Vì giọng nói hơi trầm thấp, người ngoài nghe có vẻ lạnh nhạt, nhưng thực chất lại ẩn giấu sự căng thẳng.
“Vậy cậu đừng đi đâu nhé.”
Như một đứa trẻ bồng bột và cố chấp, muốn có được một lời hứa vốn chẳng mấy quan trọng trong mắt người khác.
“Được.” Vu Chân Ý đáp.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.