Khi Hứa Đông Hạ đến quán bar Aurora, Sở Nhan đang dựa vào một cột điện đỏ ngoài cửa, nôn đến trời đất quay cuồng.
Cô bước nhanh đến gần, bước chân càng lúc càng nhẹ.
Đến sau lưng Sở Nhan, cô không nói gì, chỉ lặng lẽ vỗ nhẹ lên lưng, giúp cô ấy dịu đi cơn khó chịu.
Sở Nhan nôn xong mới loạng choạng quay người lại, ngã nhào vào vai Hứa Đông Hạ.
Cô ấy thì thào:
“Đông Hạ à, cậu đến rồi… Mình khổ sở lắm… khổ lắm…”
Ngực Hứa Đông Hạ như bị ai đó bóp nghẹt.
Cô mím môi, đưa tay xoa nhẹ mái đầu đang tựa vào vai mình, khẽ hỏi:
“Đã biết đau lòng như vậy, sao cậu vẫn không buông được?”
Sao lại không buông được?
Sở Nhan mở đôi mắt đẹp, trong ánh mắt vương một tầng sương mờ.
Cô tự giễu, giọng nghẹn lại:
“Đông Hạ, cậu chưa từng yêu ai bao giờ, nên cậu không thể hiểu… Buông bỏ một người, sao có thể dễ dàng như thế chứ…”
Nghe vậy, Hứa Đông Hạ hơi sững người.
Một lúc lâu sau, cô mới lẩm bẩm hai chữ như đang nói với chính mình:
“Phiền phức…”
Yêu một người, thật phiền phức.
Trong lúc cô còn đang ngẩn người, Sở Nhan đã loạng choạng đứng thẳng, túm lấy vai cô, nghiêng đầu nhìn, hỏi:
“Đông Hạ, cậu vừa nói gì?”
“Không có gì. Về nhà thôi.”
Hứa Đông Hạ nhìn bộ dạng không còn tỉnh táo của cô ấy, khẽ thở dài, đang định đỡ cô ấy rời đi thì khóe mắt lại liếc thấy trước cửa quán bar Aurora có một đôi nam nữ vừa bước ra.
Cô dừng lại, ánh mắt cũng dần tối xuống.
Hàn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mua-ha-trong-anh-hoang-hon/2733257/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.