🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chương 5: Anh đưa tôi về đi.

Tesir dựng lều cho Mục Trọng Hạ, dựa vào trí nhớ của Mục Tu, Mục Trọng Hạ nghiên cứu bồn tắm thuật pháp rồi thành công khởi động nó. Sau khi bồn tắm thuật pháp được mở ra, nó sẽ chuyển từ trạng thái gấp sang trạng thái hoàn chỉnh. Tesir đi lấy nước từ con sông gần đó. Sau khi bồn tắm được đổ đầy nước, nó sẽ tự động nóng lên đến nhiệt độ mà Mục Trọng Hạ đặt. Mục Trọng Hạ nhìn mà cảm khái trước sự tiến bộ của vật phẩm thuật pháp. Đây đơn giản chính là một phiên bản kỳ diệu của bồn tắm thông minh mà! Lại còn không cần điện!

Tesir không ở trong lều, Mục Trọng Hạ gội đầu trước, sau đó c** q**n áo bước vào bồn tắm. Nhiệt độ bên ngoài rất thấp nhưng lò sưởi trong lều lại rất ấm áp. Nước nóng bao phủ toàn thân khiến Mục Trọng Hạ thoải mái đến mức r*n r*. Đồ tốt, thực sự là đồ tốt, bồn tắm thần kỳ, thứ không thể thiếu khi đi du lịch! Vật phẩm thuật pháp này cao cấp các thiết bị điện nhiều!

Bên kia, Tesir vừa ra khỏi lều đã đã bị hai người chặn đường. Hai người này là bạn của Tesir, và cũng là những dũng sĩ trong bộ lạc. Một trong số họ tên là Tulason và người còn lại tên là Khanbana.

Tulason là người khá thiếu kiên nhẫn nên lập tức hỏi: “Tesir, đó có phải là rương thuật pháp không? Najia của cậu mang theo bao nhiêu rương thuật pháp vậy?”

Tesir lạnh lùng liếc nhìn Tulason và Khanbana, khiến cả hai đều đỏ mặt. Khanbana vô cùng xấu hổ: “Xin lỗi, Tesir, tôi và Tulason đã vượt quá giới hạn rồi.”

Khanbana đá Tulason, Tulason cũng vội nói “Xin lỗi” rồi xám xịt rời đi cùng Khanbana.

Najia là xưng hô mà người Dimata dành cho vợ của họ. Người Dimata đối xử với vợ mình cực kỳ văn minh. Của hồi môn của vợ là tài sản riêng, chồng không thể sử dụng khi không được phép. Đặc biệt, đối với các chiến sĩ Dimata, việc tước đoạt của hồi môn của vợ là một hành động hèn nhát và sẽ bị cười nhạo. Là một người chồng, anh phải có nghĩa vụ bảo vệ tối đa và đảm bảo cuộc sống tốt nhất cho vợ và các con chưa thành niên của mình.

Hơn nữa, Mục Trọng Hạ còn đến từ Eden. Đối với người dân Dimata, kết hôn với một najia người Eden giống như một thường dân kết hôn với một công chúa quý tộc vậy. Sau khi cuộc chiến giữa Dimata và Vương quốc Eden kết thúc, tất cả những người Eden bị Dimata cướp bóc đều được đưa trở lại Vương quốc Eden, và Vương quốc Eden cũng trả lại những tù binh chiến tranh Dimata bị bắt. Gần một trăm năm đã trôi qua kể từ thời điểm đó, không người Dimata nào có najia là người Eden nữa. Không phải không có người Eden nào yêu người Dimata, mà là môi trường sống ở vùng lãnh nguyên Yahan quá khắc nghiệt, ngay cả đàn ông ở Eden cũng không thể chịu nổi chứ đừng nói đến phụ nữ. Trừ khi chiến tranh lại nổ ra và người Dimata cướp người Eden về làm vợ, nếu không người Dimata sẽ không bao giờ có được najia người Eden nữa.

Nếu Vương quốc Eden biết yêu cầu của Tesir về việc đổi một trong những người con trai của Frieden để lấy Kesmer làm najia của mình chỉ là một quyết định ngẫu hứng, hơn nữa nếu Vương quốc Eden có lập trường cứng rắn và kiên quyết từ chối, Tesir sẽ không cố chấp nữa, thì chắc chắn Eden sẽ tức giận đến mức hộc máu. Tesir chỉ muốn thử xem sao, nhưng không ngờ lại thực sự có được một najia người Eden, một cậu bé Eden vô cùng xinh đẹp. Tesir lớn hơn Mục Trọng Hạ mười tuổi, trong mắt hắn, Mục Trọng Hạ chỉ là một cậu bé mỏng manh.

Mục Trọng Hạ là người Eden đầu tiên gả tới Yahan trong cả trăm năm qua, cho nên, dù cậu là một người đàn ông và không thể sinh con thì cũng vẫn sẽ có địa vị rất cao ở bộ lạc thứ ba. Huống chi Mục Trọng Hạ không những không khóc lóc mà còn chấp nhận để Tesir chiếm hữu. Điều này có nghĩa là Mục Trọng Hạ nguyện ý làm najia của hắn, nguyện ý đến Yahan cùng hắn. Một Mục Trọng Hạ như thế, Tesir làm sao có thể để tâm đến của hồi môn của cậu nữa, và hắn cũng sẽ không để bất cứ ai thèm muốn của hồi môn của cậu.

Tesir cũng không đi xa, chỉ ngồi trên bãi cỏ đợi Mục Trung Hạ tắm xong. Không biết đã chờ bao lâu, cho đến khi phía sau vang lên tiếng gọi: “Tesir!”

Tesir đứng dậy quay người lại, thấy Mục Trọng Hạ đã thay áo khoác da thú, đang cười hì hì vẫy tay với hắn: “Tôi tắm xong rồi nha, anh tới tắm đi.”

Tesir bước tới. Mục Trọng Hạ để hắn vào. Trong lều rất ấm áp, Mục Trọng Hạ vừa mới tắm nước nóng khiến Tesir thậm chí còn cảm thấy hơi nóng. Mục Trọng Hạ nói: “Tôi tắm xong rồi. Hình như bồn tắm có thể tự động xả nước. Tôi sẽ nghiên cứu cách vận hành nó trước.”

Mục Trọng Hạ nói xong thì cúi người đi vòng quanh bồn tắm thuật pháp, sau đó ấn vào một nút tròn có chữ “xả nước”. Nước trong bồn tắm thuật pháp bắt đầu chuyển động, Mục Trọng Hạ lùi lại hai bước. Loại bồn tắm thuật pháp này thường được mang theo khi đi ra ngoài, chức năng của bồn tắm thuật pháp gia đình và bồn tắm thuật pháp di động cũng khác nhau.

Nước trong bồn tắm xoay theo chiều kim đồng hồ, sau đó bồn tắm bắt đầu phát ra ánh sáng. Mục Trọng Hạ cảm thấy có hơi không đáng tin cậy, liền kéo Tesir lùi lại vài bước, lui về mép lều. Đột nhiên, toàn bộ bồn tắm phát ra ánh sáng màu cam, Mục Trọng Hạ nhắm mắt lại. Ánh sáng biến mất, toàn bộ nước trong bồn tắm cũng biến mất theo!

“Tuyệt quá…”

“A!”

Mục Trọng Hạ vừa reo lên kinh ngạc thì bên ngoài lều cũng vang lên vài tiếng hét “thảm thiết”. Mục Trọng Hạ giật mình, Tesir rút tay ra và bước nhanh ra khỏi lều, Mục Trọng Hạ cũng nhanh chóng đi theo. Vừa ra khỏi lều và biết được chuyện gì đã xảy ra, Mục Trọng Hạ liền bật cười. Ba chiến sĩ Dimata đang ngồi trò chuyện cùng nhau thì bị nước bất ngờ tạt ướt sũng. Nước đột nhiên đến, như thể có người núp phía trên chơi khăm họ và đổ một thùng nước lớn vào người họ vậy, mà kỳ lạ hơn nữa là nước vẫn còn ấm!

“Ha ha ha…” Mục Trọng Hạ cười đến mức không đứng thẳng được, công năng này của bồn tắm thuật pháp đúng là bẫy người.

Các chiến sĩ Dimata bị tạt nước vẫn đang tìm kiếm nguồn gốc, nhưng Tesir đã kéo Mục Trọng Hạ vào trong lều. Mục Trọng Hạ cười nói: “Đi lấy chậu đi. Tóc anh dài nên phải gội trong chậu.”

Tesir lại bước đi. Nhìn hắn rời đi, Mục Trọng Hạ càng có niềm tin vào cuộc sống tương lai của mình. Tesir cư xử rất lạnh lùng, nhưng cậu vẫn cảm thấy đối phương là một người rất đáng tin cậy.

Khi Tesir mang chậu trở lại thì Mục Trọng Hạ đã cọ rửa bồn tắm rồi. Tesir xách nước về đổ đầy bồn. Mục Trọng Hạ trêu đùa hỏi: “Cần giúp không?”

Tesir nhìn Mục Trọng Hạ và nói: “Cậu là najia của ta.”

Mục Trọng Hạ đã biết ý nghĩa của từ najia và cũng hiểu ý Tesir. Cậu là vợ của Tesir và có  “nghĩa vụ” giúp hắn tắm rửa?

Tesir bỉnh thản ngồi trên ghế, Mục Trọng Hạ nhìn tóc Tesir và nói: “Tôi tháo tóc cho anh.”

Tesir gật đầu. Mục Trọng Hạ cởi bím tóc của Tesir và hỏi: “Anh không cắt tóc được à?” Tất cả những người Dimata mà cậu nhìn thấy cho đến bây giờ đều có tóc dài.

“Mùa tuyết lạnh lắm.”

À, tóc dài còn có tác dụng giữ ấm nữa.

“Tôi còn tưởng anh sẽ để râu rất dày cơ.” Người Dimata chắc chắn có râu quai nón.

“Không thuận tiện cho việc đi săn.”

Râu dài không tiện đi săn? Hình ảnh chiến binh Dimata có râu bị con mồi cắn tự động hiện lên trong đầu Mục Trọng Hạ khiến cậu cười run rẩy, đúng là rất bất tiện. Sau đó, cậu nghe thấy Tesir nói: “Người già có râu.”

“Bởi vì những người già không cần đi săn nữa hả?”

“Ừm.”

“Vậy sau khi tắm xong anh phải cạo râu đi. Lúc ngủ, râu của anh cứ chọc vào trán tôi.”

“… Ừm. ”

Phải mất rất nhiều công sức mới gỡ được bím tóc của Tesir. Tóc của Tesir rất cứng, thực sự là một người có tính cách mạnh mẽ. Đầu tiên, Mục Trọng Hạ dùng lược chải thẳng mái tóc dài của Tesir, sau đó múc một chậu nước nóng đặt trước mặt hắn, ngồi xổm xuống.

Tesir cố gắng uốn cong thân hình cao lớn của mình, Mục Trọng Hạ dùng vải thấm ướt tóc hắn và lấy dầu gội. Trong lều chỉ còn tiếng nước, một người đang cúi người, một người đang nghiêm túc gội đầu cho đối phương. Sau khi thay ba chậu nước mới gội đầu xong, Mục Trọng Hạ dùng dây da thú buộc tóc Tesir thành búi, sau đó thở phào: “Xong rồi.”

Tesir đứng dậy, không hề có dấu hiệu đau lưng. Hắn cởi bộ da thú và quần đùi, cởi ủng da thú rồi bước vào bồn tắm. Mục Trọng Hạ ngắm Tesir không chớp mắt. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cậu sẽ luôn sống chung với người đàn ông này. Thân thể cường tráng ấy… thuộc về cậu… Mục Trọng Hạ âm thầm nuốt nước miếng. Đôi mắt băng xanh lục của Tesir lơ đãng liếc người đang nhìn chằm chằm vào cơ ngực mình rồi nuốt nước bọt. Hắn rũ mắt, một tia sáng lướt qua trong mắt hắn.

Tạm ngắm đủ rồi, Mục Trọng Hạ hỏi: “Tesir, nhà anh có những ai?”

“A phụ, mỗ mụ, một em gái và hai đứa con trai.”

Mục Trọng Hạ hơi mở to mắt: “Anh có hai đứa con trai?”

Tesir: “Con trai cả, Abiwo; con trai thứ hai, Amunda.”

Mục Trọng Hạ đột nhiên nghĩ đến một vấn đề nghiêm túc: “Người Dimata các anh có thể có bao nhiêu vợ? Anh sẽ không còn người vợ, ờm, najia nào khác nữa chứ?”

Tesir: “Thủ lĩnh có thể có hai người, ta thì không.”

Mục Trọng Hạ: “Anh không có thì con trai của anh ở đâu ra?”

Ánh mắt Tesir hơi lạnh lùng: “A mỗ của Abiwo đã chết; a mỗ của Amunda đã bỏ đi.”

Đã bỏ đi? Mục Trọng Hạ rất ngạc nhiên.

Nhưng cậu biết điều không hỏi, miễn là bây giờ cậu là najia duy nhất của Tesir là được. Sau đó cậu hỏi: “Mỗ mụ có phải là bà nội không? Tức là a mỗ của a phụ anh đó?”

“Đúng vậy.”

“Abiwo và Amunda bao nhiêu tuổi rồi?”

“Abiwo 14 tuổi, Amunda 5 tuổi.”

Ôi vãi! Mục Trọng Hạ sửng sốt: “Abiwo 14 tuổi?! Anh đừng bảo người đã hạ gục hơn 20 vệ sĩ của Kesmer và bắt sống gã, người mà nghe nói là con trai của anh, chính là cậu nhóc đó nhé!”

Tesir không hiểu vệ sĩ nghĩa là gì, nhưng điều đó không ảnh hưởng gì đến việc hắn vẫn nghe hiểu những lời này của Mục Trọng Hạ. Hắn lạnh lùng nói: “Người Dimata chúng ta không sợ bất cứ kẻ nào khiêu khích! 14 tuổi đã có thể trở thành chiến sĩ rồi! Hơn nữa, cũng không phải một mình nó đánh.”

Mục Trọng Hạ không nói nên lời. Ôi trời ơi, chỉ mới 14 tuổi, bất kể có một mình đánh hay không thì sức chiến đấu của nhóc ta vẫn vô cùng mạnh mẽ! Cậu cúi đầu nhìn bản thân, và chợt cảm thấy vô cùng u sầu về cuộc sống tương lai của mình.

“Cậu là người Eden, ta sẽ bảo vệ cậu.”

Mục Trọng Hạ ngẩng đầu gật đầu: “Tôi nghĩ, có lẽ tôi thật sự cần anh bảo vệ.”

Đôi mắt lạnh lùng của Tesir trở nên ấm áp hơn rất nhiều, hai tay vốc nước rửa mặt.

Mục Trọng Hạ hiểu tại sao Tesir lại cường tráng như vậy và tại sao người Dimata lại đáng sợ như vậy rồi, đây hoàn toàn là do thiên phú của chủng tộc! Chính là một chiến binh Orc đích thực nhưng trong game đây mà! Mục Trọng Hạ lắc đầu, Tesir rất đẹp trai, đẹp trai hơn Orc nhiều. Để tránh cho bản thân có những suy nghĩ lung tung, Mục Trọng Hạ đứng dậy nói: “Tôi chà lưng cho anh.”

Khi Mục Trọng Hạ chà lưng cho Tesir xong, cậu đã mệt như chó chết. Cơ thể Tesir đúng là mình đồng da sắt mà! Chỉ chà lưng thôi cũng khiến Mục Trọng Hạ toát mồ hôi hột. Tesir tắm xong, khỏa thân bước ra khỏi bồn tắm, đôi mắt Mục Trọng Hạ cũng dán vào vật khổng lồ dưới thân hắn. Tesir lau khô người, mặc một bộ da thú sạch sẽ rồi Mục Trọng Hạ mới hồi thần: “Nhớ lau khô tóc rồi hãy ra ngoài, bên ngoài rất lạnh.”

Để Tesir ngồi bên chậu than, Mục Trọng Hạ đứng sau lưng Tesir lau tóc cho hắn, cảm thấy mình đúng là có tiềm chất nhân thê. Nhưng không sao cả, cậu vốn đã thích đàn ông rồi, còn trời sinh là 0. Cậu thừa nhận mình đã bị vẻ ngoài của Tesir dụ dỗ. Hơn nữa ở đây, đồng tính luyến ái là chuyện bình thường, thèm muốn đàn ông sẽ không bị chê bai, Tesir là người đàn ông của cậu, cậu thèm muốn Tesir là điều hoàn toàn hợp lý.

Vừa lau tóc cho Tesir, Mục Trọng Hạ vừa hỏi: “Tesir, khi chúng ta đến bộ lạc của anh, chúng ta sẽ sống cùng gia đình anh hay ở riêng?”

“Ta có lều của riêng mình.”

Nghĩa là ở riêng.

“Tôi mang theo hai chiếc bồn tắm thuật pháp, tặng nhà anh một chiếc đó.”

“Không cần.”

Hửm? Tại sao? Mục Trọng Hạ ngạc nhiên, lại nghe Tesir nói: “Của hồi môn là của cậu, không cần đưa cho người khác.”

Mục Trọng Hạ hơi cảm động: “Không có gì, tôi mang theo hai chiếc chính là định đưa cho nhà anh một chiếc đó. Của hồi môn của tôi có đồ của tôi, nhưng cũng có đồ chúng ta cùng nhau chia sẻ mà.”

“Không cần.” Tesir vẫn nói như vậy.

Mục Trọng Hạ bối rối, lại hỏi lại: “Anh không thân với người nhà mình à?”

Tesir: “Yahan không có thợ cơ khí hay thuật pháp sư. Nếu bồn tắm này bị hỏng thì không ai có thể sửa được.” Vì vậy, cả hai bồn tắm đều cần được giữ lại. Một khi cái này hỏng thì còn cái khác có thể sử dụng được.

À, ra là thế. Mục Trọng Hạ cảm thấy mình càng thích người đàn ông có vẻ ngoài lạnh lùng này hơn rồi. Cậu thản nhiên nói: “Chỉ là một chiếc bồn tắm thuật pháp mà thôi, nếu nó bị hỏng thì tôi có thể tự mình sửa chữa được.”

Hai mắt Tesir chợt mở to, lại nghe cậu tiếp tục nói: “Tôi mang theo rất nhiều quyển trục thuật pháp cơ bản. Nếu chỉ là vấn đề máy móc, tôi nhất định có thể giải quyết được. Nếu là vấn đề thuật pháp, vậy tôi cũng có tất cả các quyển trục cần thiết cho bồn tắm thuật pháp rồi. Hơn nữa, hai bồn tắm tôi mang đến đều là loại cao cấp nhất trên thị trường, không dễ hỏng đâu, chỉ cần có đá thuật pháp, dùng mười mấy hai mươi năm cũng không thành vấn đề.”

Tesir nắm chặt tay: “Cậu là thợ cơ khí?” Sao có thể!

“Chưa. Nhưng tôi học chuyên ngành cơ khí, dự kiến hai năm nữa sẽ tốt nghiệp. Nhưng mấy năm nay tôi cũng tập trung vào thực hành, và tôi đã hoàn thành tất cả các môn học cơ bản rồi.”

Tesir đột nhiên đứng dậy quay người lại, Mục Trọng Hạ vẫn đang cầm một chiếc khăn lớn, ngơ ngác nhìn lên theo chuyển động của Tesir. Ánh mắt Tesir sắc bén nhìn chằm chằm Mục Trọng Hạ: “Vì sao cậu lại tới Yahan!”

Là sao cơ? Mục Trọng Hạ chớp mắt.

“Cậu là thợ cơ khí!”

“… Chưa, tôi còn chưa tốt nghiệp mà. ”

“Cậu là thợ cơ khí! Tại sao cậu lại đến Yahan!”

Đối với Tesir, hay nói đúng hơn là đối với người Dimata, chỉ cần họ biết một chút kiến thức về máy móc thì đã được coi là thợ cơ khí rồi. Suy cho cùng, đối với họ, thợ cơ khí và thuật pháp sư đều là những giống loài quý giá chỉ thuộc về các quốc gia khác.

Mục Trọng Hạ im lặng một lát: “Anh ngồi xuống trước đi, anh như vậy tôi sẽ mỏi cổ lắm.”

Trán Tesir căng ra, quay người ngồi lại. Chiếc khăn lớn trong tay Mục Trọng Hạ lại lau tóc cho hắn. Tesir nói: “Cậu không nên bị đưa tới Yahan.”

Mục Trọng Hạ không ngờ Tesir sẽ nói vậy, khóe miệng chậm rãi nhếch lên, sau đó cậu mỉm cười, trái tim như được sưởi ấm.

Cậu tiếp tục lau tóc cho Tesir, bình tĩnh nói: “Tôi là trẻ mồ côi, không biết cha mình là ai. Mẹ tôi đã mất sau khi sinh ra tôi. Tôi được dì nuôi dưỡng nhưng dì lại đối xử với tôi không tốt lắm. Từ năm 11 tuổi, tôi đã tự nuôi sống bản thân rồi. Dì tôi là tình nhân của Công tước Frieden …” Mục Trọng Hạ nói cho Tesir biết đầu đuôi mọi chuyện, sau đó nói: “Tôi phải lấy lại di vật của mẹ mình. Mặc dù Yahan lạnh lẽo khó khăn, nhưng điều đó cũng có nghĩa là tôi có thể hoàn toàn thoát khỏi Varus. Tôi rất ghét bà ra. Và …” Mục Trọng Hạ khẽ đỏ mặt, “Tôi trời sinh thích đàn ông. Nhưng ở Eden, các thuật pháp sư và thợ cơ khí dù có địa vị xã hội cao, nhưng họ không có quyền tự chủ trong hôn nhân. Thực ra Varus cũng chẳng quan tâm tôi học gì, nhưng nếu trở thành thợ cơ khí chính thức, cuộc đời tôi sẽ không bao giờ thoát khỏi sự kiểm soát của bà ta. Sau này tôi cũng sẽ phải cưới một người phụ nữ có khả năng di truyền gen cao theo yêu cầu của hiệp hội cơ khí, cho nên… theo anh đến Yahan cũng chưa hẳn là chuyện xấu.”

Tesir vẫn im lặng, Mục Trọng Hạ không biết hắn đang nghĩ gì. Cậu nghĩ nghĩ rồi nói thêm: “Tên thật của tôi là Mục Tu, Công tước Frieden không muốn người khác biết tôi là sinh viên của Học viện Athens, cho nên ông ta yêu cầu tôi đổi tên, như vậy thì sẽ không mấy ai biết thân phận thật sự của tôi. Nhưng tôi vẫn thích anh gọi ta là Trọng Hạ, khi đến Yahan cùng anh, cũng chính là khi cuộc sống mới của tôi bắt đầu.”

Tesir đột nhiên lật tay kéo Mục Trọng Hạ ra trước mặt mình rồi ôm cậu vào lòng. Mục Trọng Hạ giật mình, theo bản năng vòng tay qua cổ Tesir, còn chưa kịp hồi thần đã nghe thấy đối phương nói: “Ta có thể đưa cậu quay về.”

Đưa cậu quay về? Thế sao tay lại ôm siết lấy cậu vậy? Mục Trọng Hạ chớp chớp đôi mắt ngây thơ, nói: “Được, thế anh đưa tôi về đi.”

Toàn thân Tesir lập tức trở nên u ám, đôi mắt băng xanh lục giống như một con sói hoang. Mục Trọng Hạ cười khúc khích. Trong mắt Tesir chợt lóe lên một tia sáng, hắn cúi đầu c*n v** c* Mục Trọng Hạ.

“Ưm…”

Cái anh chàng này, lời nói với hành động chẳng hề khớp nhau gì cả.

Bộ da thú mà hắn vừa thay nằm rải rác trên mặt đất, bộ quần áo da sạch sẽ mà cậu vừa mặc cũng bị vứt sang một bên như rác. Mục Trọng Hạ giơ tay luồn qua mái tóc còn ẩm của Tesir, hưng phấn đến mức dang rộng hai chân, tiếng r*n r* trong miệng cũng không nén nổi. Tesir điên cuồng l**m m*t thứ mềm mại g*** h** ch*n Mục Trọng Hạ, điên cuồng như thể muốn nuốt luôn najia của mình vào bụng. Mục Trọng Hạ thề, cậu thật sự chỉ muốn tắm rửa.

Không lâu sau, Mục Trọng Hạ phát ra một tiếng rên dài, ra trong miệng Tesir. Tesir nhổ ra, bôi chất nhầy lên lối vào mềm mại khác của Mục Trọng Hạ. Có chất bôi trơn, ngón trỏ to dày của hắn từ từ đâm vào. Mục Trọng Hạ phối hợp thả lỏng cơ thể.

Những giọt mồ hôi trượt xuống tấm lưng cường tráng của Tesir, móng tay của Mục Trọng Hạ cũng để lại những vết đỏ khó thấy trên đôi vai rắn chắc của hắn. Chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ tới việc âm thanh của mình có bị người bên ngoài nghe thấy hay không, Mục Trọng Hạ bị Tesir “bắt nạt” tới mức nước mắt giàn dụa, miệng kêu lên từng tiếng đ*ng t*nh.

Động tác của Tesir rất thô bạo dã man. Trong vấn đề t*nh d*c, người Dimata không biết thế nào là dè dặt và dịu dàng. Nhưng vẻ thô lỗ này khiến Mục Trọng Hạ cảm thấy Tesir rất thích mình. Mặc dù hành động của Tesir rất thô bạo dã man nhưng không hề làm cậu bị thương, và màn dạo đầu bôi trơn cũng được thực hiện rất tốt. Chỉ là sau khi đâm vào thì không còn chút kiềm chế nào nữa. Có lẽ, đây chính là chút xíu điểm yếu của những chiến binh mạnh mẽ.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.