🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chương 8: Najia Eden

Mục Trọng Hạ lo sẽ lại gặp cướp trên đường đi, nhưng may mà phần còn lại của chuyến đi đã diễn ra suôn sẻ. Mục Trọng Hạ cũng mới biết, năm bộ lạc Yahan bị chia cắt thành hai bởi một con sông chảy dài qua vùng lãnh nguyên Yahan, tên là sông Zanluo. Bộ lạc thứ hai, thứ ba và thứ tư nằm ở một bên sông Zanluo, bộ lạc thứ nhất và thứ năm ở bên còn lại.

Khi Mục Trọng Hạ ngồi trên cự ma tượng nhìn thấy đỉnh lều và khói bếp từ xa thì các chiến binh Dimata của bộ lạc thứ ba đã reo hò ầm ĩ. Người trong lều chạy ra ngoài reo hò, đám nhỏ cũng vui vẻ chạy tới. Đại quân dần chậm lại, Mục Trọng Hạ cũng trở nên căng thẳng.

” A, a, a—— !! “

Người dân Dimata đang hò reo, ma thú cũng đang hò reo. Niềm vui “thu hoạch” hiện rõ trên gương mặt mỗi chiến binh Dimata an toàn trở về. Cự ma tượng dừng lại, Tesir vẫn để lộ tay chân, một tay ôm eo Mục Trọng Hạ và nhảy xuống khỏi người nó. Sau khi tiếp đất, Tesir không đặt Mục Trọng Hạ xuống mà ôm cậu về phía bộ lạc. Những người dân bộ lạc tụ tập xung quanh hô lên: “Tesir! Tesir!” Bất kể nam nữ, già trẻ đều chào đón Tesir trở lại như chào đón một anh hùng, đồng thời tò mò nhìn chằm chằm vào người trong vòng tay hắn, được quấn chặt đến mức chỉ lộ ra một đôi mắt, không rõ là nam hay nữ.

Trên đầu là đỉnh lều xanh ngút tầm mắt. Tesir bị bao vây, Mục Trọng Hạ cố gắng muốn xuống đất, nhưng Tesir vẫn ôm chặt lấy cậu. Nhìn nam nữ Dimata cao lớn cường tráng xung quanh, lại nghĩ đến kích thước cơ thể của bản thân, Mục Trọng Hạ từ bỏ ý định xuống đất. Có lẽ Tesir sợ cậu sẽ bị giẫm chết, điều này rất có thể xảy ra mà.

“Tesir, đây là ai? Đây có phải là najia của anh không?”

Tesir khẽ gật đầu.

Đám đông lập tức hô lên: “Tesir có najia mới!”

“Tesir đã mang một najia về!”

“Tesir có najia mới!”

Mọi người liên tục loan tin. Tesir giơ tay chặn đám đông, không cho họ chạm vào người trong tay mình. Đi được hơn mười phút, đám người tự động dịch sang một bên, Mục Trọng Hạ nhìn về phía trước. Mấy thanh niên Dimata dắt ngựa tới, một người trong đó nói: “Tesir, lên ngựa đi, thủ lĩnh phái chúng tôi đến đón anh trở về.”

Tesir gật đầu với mấy dũng sĩ trong bộ lạc, giơ tay nắm cương ngựa của một người trong số họ rồi dễ dàng lên ngựa trong khi tay vẫn đang ôm Mục Trọng Hạ. Chiến mã đi trước, người trong bộ lạc tự động tránh đường, ngay cả trẻ con cũng có ý thức tránh sang một bên. Mọi người chào đón Tesir và các chiến binh trở lại bằng tiếng cười và tiếng hoan nghênh.

Dọc đường đi đều là những chiếc lều với nhiều kích cỡ khác nhau, nhọn hơn một chút so với những chiếc lều trong ký ức của Mục Trọng Hạ, nhưng nhìn chung vẫn có hình tròn. Ngựa chạy được một đoạn, Mục Trọng Hạ thấy trước mặt là một chiếc lều khổng lồ màu xanh đậm. Đây là là chiếc lều lớn nhất trong số những chiếc lều mà cậu từng thấy, lều có mấy cửa sổ lớn bằng phách khảm, xung quanh mấy chục mét không có lều nào khác, còn có chiến binh Dimata cầm loan đao đứng canh bên ngoài, xung quanh được bao quanh bởi đá, đằng trước còn có một bục đá rộng rãi như tế đàn.

Mục Trọng Hạ đoán: [Đây có lẽ là lều của thủ lĩnh, nơi cha của Tesir ở.]

Tesir dừng ngựa, một chiến binh trong bộ lạc cũng có đôi mắt xanh lục đang đứng bên ngoài lều bước tới. Anh ta mỉm cười giơ nắm đấm lên, Tesir cũng giơ nắm đấm lên, chạm nhẹ vào nắm đấm của đối phương. Người đàn ông nói: “Cuối cùng thì anh cũng đã trở lại, Tesir. Anh quả thực là chiến binh mạnh mẽ nhất của bộ lạc thứ ba, đã mang về nhiều thứ như vậy.” Anh ta liếc nhìn Mục Trọng Hạ, nói: “Đây là najia của anh sao? Tôi đã nghe thấy họ reo hò.”

“Đúng.” Tesir vẫn tích chữ như vàng.

Đối phương: “Mau vào đi, thủ lĩnh và đại phù thuỷ đang mong lắm.”

Tesir gật đầu, ôm Mục Trọng Hạ vào lều. Tesir còn chưa giới thiệu đối phương là ai, Mục Trọng Hạ co duỗi chân, nói: “Xung quanh không còn ai nữa, anh có thể thả tôi xuống được không?”

Người đàn ông đi trước Tesir kinh ngạc quay lại, là đàn ông sao?

Tesir: “Đừng nhúc nhích.”

Mục Trọng Hạ không hiểu tại sao Tesir lại không để mình xuống đất. Cậu đang nói tiếng Dimata, và người đàn ông trước mặt còn chưa biết cậu đến từ Vương quốc Eden.

Người đàn ông giúp mở cửa lều, Tesir hơi cúi người, bế Mục Trọng Hạ đi vào, người đàn ông cũng đi theo. Trong lều, một trưởng lão với bộ râu được tết thành hai bím dày ngồi ở giữa căn lều khổng lồ, bên trái trưởng lão là một người phụ nữ lớn tuổi cầm một cây gậy gỗ màu trắng, bên phải là một người phụ nữ khác còn lớn tuổi hơn. Mục Trọng Hạ đoán trưởng lão ở giữa chắc chắn là thủ lĩnh, cha của Tesir. Còn người cầm cây gậy gỗ màu trắng chắc là đại phù thủy, còn người phụ nữ lớn tuổi nhất kia có lẽ là bà nội của Tesir chăng?

Có hai người đàn ông trông trạc tuổi thủ lĩnh ngồi bên cạnh bà lão, phía sau bà lão là một người phụ nữ trung niên đang quỳ. Mục Trọng Hạ không đoán được thân phận của ba người này.

Suy nghĩ thì rất nhanh, Tesir vừa đi vào, mấy người đang ngồi đều đứng dậy. Giọng thủ lĩnh như tiếng chuông vang lên: “Tesir, con trai của ta, con đã mang hy vọng về cho bộ lạc thứ ba chúng ta.”

Tesir hơi cúi người, nói: “Đây là trách nhiệm của con với tư cách là một dũng sĩ của bộ lạc.”

“Tesir, người trong lòng con là ai thế?” Bà lão nheo mắt hỏi, có vẻ thị lực của bà không tốt.

Tesir: “Đây là najia của con. Em ấy đến từ Eden.”

“Người Eden?!”

Tiếng hô lớn trong lều k*ch th*ch lỗ tai Mục Trọng Hạ. Mục Trọng Hạ muốn đi xuống chào hỏi, nhưng vẫn bị Tesir ôm chặt, sau đó nghe thấy Tesir nói: “Em ấy mệt rồi, con muốn đưa em ấy về lều trước.”

Thủ lĩnh hơi không vui: “Tesir! Con hẳn nên đưa cậu ấy về lều của mình trước!”

Mục Trọng Hạ sửng sốt, địa vị của người Eden ở đây cao như vậy sao! Nhưng… tại sao người phụ nữ kia lại có vẻ hơi buồn? Dường như Tesir không muốn giới thiệu thân phận của những người có mặt, Mục Trọng Hạ lại càng không hỏi. Tesir lại hơi cúi người, không nói thêm lời nào nữa, bế Mục Trọng Hạ rồi quay người rời khỏi lều.

Khóe mắt đại phù thủy ươn ướt, môi run run: “Người Eden… Tesir đã mang một najia người Eden về…”

Suwanbi vừa dẫn bọn họ đi vào, nói: “Là nam giới.”

Đại phù thuỷ lập tức nhìn anh ta: “Cậu biết sao?”

Suwanbi: “Cậu ấy có nói chuyện với Tesir, tôi nghe giọng thì biết đó là nam giới.”

Đại phù thủy giơ cao quyền trượng bằng xương trong tay – cho nên Mục Trọng Hạ nhìn nhầm rồi, đó không phải là một thanh gỗ – lẩm bẩm: “Thần Tuyết trên cao, bộ lạc thứ ba của chúng ta đã có một vị najia người Eden!”

Bà lão, cũng chính là bà nội của Tesir, mừng đến mức nước mắt rưng rưng: “Tesir quả thực là dũng sĩ hàng đầu của bộ lạc thứ ba chúng ta!”

Hai người đàn ông còn lại cũng rất vui, chỉ có người phụ nữ cúi đầu ủ rũ. Đại phù thủy nhìn thấy nhưng không nói gì.

Sau khi rời khỏi lều, Mục Trọng Hạ phản kháng: “Tesir, tôi không mệt, tôi có thể đi được, tôi không phải trẻ con, sao anh cứ ôm tôi suốt vậy.”

Tesir: “Đừng nhúc nhích.”

“Tôi muốn xuống đất!”

Tesir: “Chờ khi trở về lều của ta, em có thể xuống đất.”

Đây là quy tắc gì vậy?

Nếu Tesir không chịu, Mục Trọng Hạ sẽ không thể thoát ra được. Trên đường đi, họ đã gặp rất nhiều người, mọi người đều chúc phúc cho Tesir, đồng thời nhìn Mục Trọng Hạ bằng ánh mắt tò mò không kém.

Lều của Tesir cách lều của thủ lĩnh không xa, với đôi chân dài của Tesir, hắn chỉ đi bộ mất một lúc là đến nơi. Đương nhiên lều của Tesir không lớn bằng lều của thủ lĩnh, nhưng nó cũng lớn hơn hầu hết các lều khác mà Mục Trọng Hạ đã thấy trên đường đi rồi. Lều cũng được khảm cửa sổ bằng phách, Tesir mở lều đi vào, nhưng bên trong đã có người.

“A huynh!”

Một người ăn mặc như con gái nghe thấy tiếng động quay lại và hô lên ngạc nhiên. Lúc đi vào, Mục Trọng Hạ nhìn thấy đối phương hình như đang lau sàn nhà. Đối phương tò mò lại thận trọng nhìn Mục Trọng Hạ, hỏi: “A huynh, em giúp anh dọn dẹp lều trại rồi, họ nói anh đã mang najia về.”

“Ừm. Em ấy là najia của anh, người Eden.”

“Người Eden?!”

Mảnh vải trên tay cô gái rơi xuống đất, cô kinh ngạc nhìn chằm chằm vào người không nhìn rõ được trong vòng tay anh trai mình. Anh trai thực sự đã mang về một najia người Eden! Cô gái nhìn chằm chằm vào Mục Trọng Hạ như thể người trái đất nhìn thấy người ngoài hành tinh vậy. Mục Trọng Hạ lại giãy giụa, cậu muốn đi xuống! Nhưng Tesir lại nói: “Gu’an, najia của anh mệt rồi, dọn giường giúp anh.”

“A!” Cô gái đột nhiên tỉnh táo lại, hoảng sợ nhặt mảnh vải trên mặt đất lên, sau đó quay một vòng mới nhận ra anh trai mình vừa nói gì. Cô gái ném tấm vải đi, hồi hộp lấy từng tấm da thú mà Tesir đã cho vào rương gỗ trước khi rời đi, cuối cùng còn lấy ra một chiếc chăn bông cực kỳ có giá trị đối với người Dimata.

Sau khi cô gái dọn giường xong, Tesir nói: “Em ra ngoài đi, anh sẽ lo phần còn lại.”

Cô gái không dám nhìn Mục Trọng Hạ, cúi đầu vội vàng đi ra ngoài. Tesir sải bước lên bục và đặt Mục Trọng Hạ trên giường đệm đã trải da thú. Mục Trọng Hạ cởi mũ, kéo khăn quàng cổ xuống: “Vì sao nhất định phải ôm tôi?”

Tesir nửa quỳ xuống cởi giày cho Mục Trọng Hạ và nói: “Đây là phong tục của người Dimata chúng ta.”

Nhưng không nói cho cậu biết phong tục đó là gì.

Thôi bỏ đi, nhập gia tuỳ tục, hắn không chịu nói thì mình hỏi người khác là được. Mục Trọng Hạ thu chân phải lại, nói: “Tôi tự làm được rồi, anh có việc thì cứ đi làm đi.”

Tesir nói: “Đi tắm đi.”

Mục Trọng Hạ: “Không vội, tôi chỉ cần rửa tay và rửa mặt trước cũng được, có thể mang hành lý của tôi tới đây trước được không?”

Tesir: “Khannana sẽ mang của hồi môn tới đây cho em trước. Đừng ngủ vội nhé, ta sẽ mang nước tới cho em.”

“Được.”

Tesir đi ra ngoài, Mục Trọng Hạ cũng không c** q**n áo, trong lều vẫn hơi lạnh, ít nhất nhiệt độ này đối với cậu vẫn hơi lạnh. Cuối cùng cũng đến nơi rồi. Từ nay về sau, đây sẽ là nhà của cậu, và nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì đây sẽ là nơi cậu sống đến hết cuộc đời. Mục Trọng Hạ cảm thấy bất an, lo lắng, cũng có cả khao khát.

Tesir nhanh chóng mang nước nóng về. Sau khi đặt nước nóng xuống, hắn lại đi ra ngoài. Mục Trọng Hạ tìm kiếm khắp nơi nhưng không tìm thấy thứ gì giống khăn lông cả. Trong lều có một cái bàn, một tấm thảm da thú, bảy tám rương gỗ xếp gọn gàng, một số vật dụng cần thiết hàng ngày, ngoài ra không có gì khác nữa. Mục Trọng Hạ tò mò, không phải Tesir có hai đứa con sao? Nhưng trong lều này không có thứ gì thuộc về trẻ nhỏ cả, chẳng lẽ vì Tesir ra ngoài nên bọn trẻ đã đến ở cùng ông nội hoặc bà cố?

Tesir mang đồ ăn nước uống quay lại, thấy Mục Trọng Hạ còn chưa rửa mặt thì hỏi: “Nước nóng quá à?”

Mục Trọng Hạ: “Tôi không có khăn lau mặt.”

Tesir đặt thức ăn và nước uống lên bàn: “Ta đi tìm.”

“Không cần đâu, đợi hành lý đến là tôi sẽ có mọi thứ. Anh cứ làm việc của mình đi. Tôi là một người đàn ông trưởng thành, có thể tự lo cho mình, anh cứ đi đi.”

Tesir đi tới, nửa quỳ xuống ôm Mục Trọng Hạ: “Nơi này rất đơn sơ, không thể sánh được với Eden.”

Mục Trọng Hạ cười, vỗ vỗ Tesir: “Cho nên anh phải đối xử tốt với tôi một chút, đừng yêu người khác nữa.”

Tesir buông cậu ra, có vẻ hơi không vui: “Ta sẽ không lấy najia nào khác nữa.”

Mục Trọng Hạ: “Biết rồi biết rồi, đi làm việc đi.”

Tesir cúi đầu, cắn lên môi Mục Trọng Hạ hai lần như trừng phạt, sau đó mới thả cậu ra, quay người sải bước ra ngoài. Mục Trọng Hạ đơn giản rửa tay, lau người rồi ngồi vào bàn. Gọi là bàn, nhưng cũng chỉ là một cái bàn tròn thấp. Mục Trọng Hạ ngồi khoanh chân trên tấm thảm da thú, cầm cốc đồ uống màu trắng lên nhấp một ngụm trước.

Mục Trọng Hạ suýt nữa nôn ra, tanh quá! Là thức uống từ sữa, hơi mặn, nhưng vị tanh quá nồng, không phải sữa dê cũng không phải sữa bò, không chỉ k*ch th*ch vị giác mà còn k*ch th*ch cả khứu giác. Mục Trọng Hạ bỏ cuộc. Trên khay còn có một đĩa rau xanh, Mục Trọng Hạ không dám cho vào miệng, mà cẩn thận cầm một chiếc lá lên ăn. Lá có vị ngọt, ăn được. Mục Trọng Hạ nhanh chóng ăn hết, tuy là sống, nhìn như mới hái, nhưng chỉ cần có thể ăn được là được, cậu rất cần các loại rau củ để bổ sung vitamin.

Không có trái cây, trái cây tươi Tesir mang về từ Eden đã ăn hết rồi, mà nếu không ăn hết thì cũng hỏng. Ngoài ra còn có một đĩa thịt nướng, có sẵn một con dao cắt thịt. Mục Trọng Hạ cắt một miếng nhỏ ăn thử, ừm, món nướng của người Dimata đều có mùi vị giống nhau. Ăn xong mấy miếng thịt nướng, Mục Trọng Hạ liền dừng lại, chỉ cần lót dạ thôi là được. Dạ dày và lưỡi của cậu đã kháng nghị từ lâu vì ngày nào cũng ăn thịt nướng thịt hầm trên đường đi rồi. Nhưng cậu không muốn phiền Tesir nên chẳng hề yêu cầu gì hết. Bây giờ cuối cùng cũng đã đến đích và có thể sử dụng của hồi môn, cậu không muốn tự làm khổ mình nữa.

Bên ngoài có tiếng bước chân, Mục Trọng Hạ nhìn về phía cửa, Tesir cầm hai chiếc hộp nhỏ đi vào, theo sau là rất nhiều người, mỗi người đều mang theo một chiếc rương lớn, chính là của hồi môn của Mục Trọng Hạ. Tesir bước vào thì thấy Mục Trọng Hạ đã ăn rồi, nhưng ăn rất ít, còn không uống sữa thú.

Tesir bảo mọi người đặt rương ở mép lều, sau đó đi đến trước mặt Mục Trọng Hạ rồi ngồi xổm xuống: “Đây là sữa của thú Mangmu. Yahan lạnh nên uống sữa có thể chống lạnh.”

Mục Trọng Hạ: “Tanh lắm.”

Tesir: “Uống một chút đi.”

Mấy người kia cố ý vác rương thật chậm, cùng nhau liếc nhìn Tesir và najia của hắn. Đây không phải những người đi cùng Tesir đến Vương quốc Eden nên họ rất tò mò về Mục Trọng Hạ. Người đàn ông đến từ Eden này rất đẹp, thậm chí còn xinh đẹp hơn cả Nijang, người phụ nữ xinh đẹp nhất trong bộ lạc của họ. Chẳng trách Tesir lại yêu chiều cậu đến vậy, thậm chí còn nói nhiều hơn với cậu.

Mục Trọng Hạ thực sự không thể uống được, nhưng Tesir đã đặt chiếc cốc trước mặt cậu. Mục Trọng Hạ nhận lấy cốc, nín thở uống một ngụm, vừa nuốt xong đã nôn khan, thực sự rất khó uống. Thấy cậu thực sự không thể uống nổi, Tesir đặt cốc xuống, một tay nhẹ nhàng vỗ về cậu, ánh mắt có hơi lo lắng. Sữa của thú Mangmu là thực phẩm không thể thiếu đối với phụ nữ và trẻ em Dimata, nó sẽ nâng cao khả năng chịu lạnh của người Dimata, giúp phụ nữ và trẻ em sống sót qua cái lạnh khắc nghiệt trong mùa tuyết rơi.

Sau khi hồi thần, Mục Trọng Hạ hít sâu một hơi, nói: “Tôi hơi mệt, không muốn ăn. Lát nữa anh có thể mang cho tôi một ít sữa tươi, tôi sẽ tự mình chế biến, chỉ cần không quá tanh là tôi có thể uống được.”

Tesir ôm Mục Trọng Hạ vào lòng. Người này, suốt hành trình tới đây cũng chưa bao giờ phàn nàn gì. Khi đến đây, không quen uống sữa thú mà cũng chẳng hề kêu ca. Cậu là thợ cơ khí, là người Eden, cậu không nên đến Yahan để sống một cuộc sống vất vả như vậy. Nhưng Tesir không thể cất lời, nói mình sẽ đưa Mục Trọng Hạ trở lại Eden.

Mục Trọng Hạ nhìn đám người Dimata đã xếp rương xong nhưng lại trốn sang một bên không chịu ra ngoài, lén lút nhìn mình mà cạn lời. Làm sao chiến binh Dimata mạnh mẽ cường tráng mà lại thích hóng chuyện đến vậy? Hay đúng hơn là họ thích hóng chuyện của Tesir?

Mục Trọng Hạ nhẹ nhàng nói: “Anh đi làm việc đi, buổi tối tôi chờ anh về cùng tắm rửa.”

Tesir buông Mục Trọng Hạ ra, đôi mắt tối lại, cũng chẳng thèm để tâm việc còn có người khác trong lều, hắn cúi đầu hôn mạnh lên đôi môi vẫn còn mùi sữa của Mục Trọng Hạ lần nữa rồi đứng lên. Vừa quay người lại, những người trong lều đang hóng chuyện vội vã chạy ra ngoài. Sau đó Tesir mới quay người bưng khay lên: “Em cứ nghỉ ngơi đi, không ai quấy rầy em đâu.”

“Anh uống nốt cốc sữa này đi, đừng lãng phí.”

Tesir cầm chiếc cốc lên uống nốt sữa thú Mangmu mà không hề thay đổi sắc mặt.

Tesir ra ngoài làm chút việc, nhưng Mục Trọng Hạ lại không nghỉ ngơi ngay, cậu nóng lòng chạy tới chỗ của hồi môn. Mười ba chiếc hộp rương còn phải xếp chồng lên nhau nữa, nhưng căn lều vốn rộng lớn giờ lại có vẻ chật chội hơn rất nhiều. Mục Trọng Hạ tìm chiếc rương số 1 của mình, mở ra và lấy khăn tắm, bàn chải đánh răng, cốc đánh răng… Căn lều vốn chỉ có đồ dùng cá nhân của Tesir dần dần có cả đồ dùng cá nhân của người khác.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.