🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chương 22: Người của ba bộ lạc tới.

Gu’an vô cùng phẫn nộ. Cô ngồi xổm xuống trước mặt Yehe đang khóc, nói: “Yehe, anh trai cô sẽ không đổi đá tinh thạch nữa, cháu về đi thôi.” Sau khi có người nói với cô, cô lập tức bỏ việc mình đang làm xuống rồi chạy đến đây.

Yehe khóc, cô bé cũng không dám rời đi.

Zhela lại xuất hiện, bà ta cao giọng: “Gu’an! Tesir là a thản của Yehe, Yehe muốn trao đổi một ít đồ ăn với a thản của nó thì làm sao!”

Gu’an đứng lên, không sợ Zhela: “Anh trai tôi đã nói không đổi nữa!”

Zhela: “Tesir thà đổi thức ăn lấy những viên đá tinh thạch còn hơn là cho Yehe một ít thức ăn. Ý cô là vậy à?”

Gu’an đáp: “Đó là của hồi môn của najia của anh trai tôi! Y mạc Zhela, khi nào thì najia sử dụng của hồi môn của mình lại phải chờ bộ lạc cho phép?”

Zhela tức giận, chỉ vào xúc xích bên ngoài lều của Tesir và nói: “Số thịt đó cũng là của hồi môn của najia nhà Tesir à?”

Gu’an: “Y mạc Zhela, khi Terra hỏi Nijiang làm najia của mình, đã phải bỏ ra 5 con bò sừng dài, 20 con cừu đen, 50 con gà rừng, 10 bao ngũ cốc và vô số thứ khác. Một nửa trong số đó là do a phụ của tôi bỏ ra. Nhưng khi anh trai tôi đưa một najia người Eden về, a phụ lại không cho anh ấy bất cứ thứ gì cả. Anh trai tôi đã trao tất cả những gì anh ấy có cho najia của mình, đó cũng là điều anh ấy nên làm. Y mạc Zhela, najia của anh trai tôi đến từ Eden! Trong số năm bộ lạc này, ai có thể lấy người Eden làm najia không?”

Zhela không nói nên lời.

Bà ta không tranh cãi với Gu’an nữa mà hét lên: “Tesir! Cậu vô tình vậy sao!”

Yehe chỉ mới 3 tuổi. Cô bé yếu ớt cầm túi đá tinh thạch đứng trong gió lạnh khóc thút thít. Mọi người chứng kiến cảnh này đều không nhịn được. Mục Trọng Hạ cũng không thể chịu đựng được, nhưng cậu biết giờ mình không thể ra mặt, vì Tesir vẫn chưa hề có động tác gì.

Đại phù thủy và Mushka bước đến.

Giọng đại phù thuỷ vang lên: “Thủ lĩnh, bộ lạc thứ ba chúng ta tham lam của hồi môn của người khác từ khi nào?”

Zhela kinh sợ quay lại, máu trên mặt nhanh chóng rút đi. Bà ta nghĩ thủ lĩnh đã bằng lòng với hành động của mình nên vẫn ngoan cố tin bản thân không làm gì sai. Nhưng thái độ tiếp theo của Mushka lại khiến bà ta hoảng sợ.

Mushka: “Zhela, bế Yehe về.”

Đôi mắt Zhela mở to đầy hoài nghi. Mushka: “Sao, bà không hiểu ý tôi à?”

Zhela rùng mình, quay người chạy đến chỗ Yehe đang khóc, bế cô bé lên rồi vội vàng bước tới chỗ Mushka quỳ xuống: “Thủ lĩnh, tôi, tôi chỉ muốn đổi một ít đồ ăn cho Terra.”

Yehe không dám khóc nữa.

Đại phù thủy không nhìn Zhela mà nhìn vào lều của Tesir và nói: “Khi Thần Tuyết đến, ta sẽ cử hành nghi lễ cho Tesir và najia của cậu ấy. Bộ lạc thứ ba sẽ không bao giờ tham lam của hồi môn của ai! Càng sẽ không tham lam bất cứ thứ gì trong tay một najia từ Eden xa xôi đến Yahan! Zhela, cô có thể chia phần thức ăn của mình cho Terra. Nhưng đừng quên, cô là najia của thủ lĩnh! Các chiến binh của bộ lạc thứ ba không cần sự thương hại của bất cứ ai! Najia của bộ lạc thứ ba có quyền tuyệt đối trong việc kiểm soát của hồi môn của mình! Hành vi của cô đã khiến bộ lạc thứ ba xấu hổ!”

Điều mà dại phù thủy không nói ra là Zhela rõ ràng không nhận ra, hành vi hiện tại của mình sẽ chỉ khiến Terra càng thêm mất mặt trước mặt tộc nhân và Tesir.

Zhela khóc lóc bế Yehe, nhưng không ai xin cho bà ta. Nếu hôm nay bà ta buộc Tesir phải đổi thức ăn lấy ít thạch thạch trong tay Yehe, không chỉ các thành viên trong bộ lạc bất mãn mà cả những người đàn ông cũng sẽ bất mãn. Không ai thích người khác cứ rình rập của hồi môn của najia nhà mình, cũng không ai muốn najia của mình sử dụng của hồi môn mà cứ phải nhìn mặt najia của thủ lĩnh.

Giọng nói vô cảm của Mushka vang lên: “Zhela, nếu bà không thể học cách trở thành najia của thủ lĩnh, vậy thì không cần làm nữa.”

“Thủ lĩnh!” Zhela thực sự sợ hãi.

Mushka: “Ta nói lần cuối, đừng làm phiền Tesir, cũng đừng tham lam của hồi môn của najia nhà Tesir. Najia của nó là người Eden, và cậu ấy có thể bỏ qua bất kỳ quy tắc nào của người Dimata! Cậu ấy hoàn toàn có thể giữ nguyên thói quen sinh hoạt của mình ở Eden khi sống ở bộ lạc thứ ba!”

“Tôi nhớ rồi, thủ lĩnh, tôi nhớ rồi, tôi, tôi không dám nữa…”

“Về đi!”

Zhela đặt Yehe xuống, loạng choạng bước vào lều của thủ lĩnh.

Từ hướng khác, Terra được hai người bạn hỗ trợ. Yehe nhìn thấy a phụ mình thì chạy sang đó khóc. Từ đầu đến cuối, mẹ ruột của Yehe là Nijiang đều không xuất hiện. Với sự giúp đỡ của bạn bè mình, Terra chật vật bế Yehe lên, nói: “Thủ lĩnh, đại phù thủy, a mỗ của tôi đã làm sai. Tôi sẽ đích thân đi xin lỗi Tesir.”

Nhìn đứa con trai xuất sắc một thời của mình, trong lòng Mushka cũng không chịu nổi. Nhưng ông không chỉ là cha của Terra mà còn là thủ lĩnh. Ông cũng biết, dù đứa con trai này của mình có tàn phế, nó cũng không muốn nhìn thấy ai thương hại hay thông cảm cho mình!

Tesir vẫn luôn ở trong lều đã bước ra. Những người xung quanh thấy hắn ra thì lần lượt gọi: “Tesir!”

Âm thanh nhanh chóng lan truyền, đại phù thuỷ và Mushka nhìn sang. Terra vốn đã chết lặng cũng nhìn sang. Vẻ mặt Tesir nghiêm nghị, lúc đi ngang qua Gu’an thì nói: “Đi giúp Trọng Hạ làm việc đi.”

Gu’an lập tức đi.

Tesir đi từng bước đến trước mặt thủ lĩnh và đại phù thủy. Sau khi hành lễ với hai người, hắn tiếp tục tiến về phía trước. Khi mọi người nhận ra mục tiêu của hắn là Terra, đám đông có hơi xôn xao. Cả đại phù thủy lẫn Mushka đều không ngăn được Tesir. Mặc dù Tesir có hơi lạnh lùng, nhưng hắn không phải kẻ giậu đổ bìm leo. Nếu không có Tesir, Terra đã chết từ lâu.

Tesir dừng lại cách Terra mười bước. Một tay Terra bế cô con gái vẫn đang nức nở, tay kia giữ vai người bạn bên cạnh để ổn định cơ thể. Anh nói: “Tesir, tôi xin lỗi cậu vì hành động của a mỗ tôi. Tôi sẵn sàng dùng 10 tấm da thú để đền bù.”

Không ai ngăn cản Terra làm vậy, và cũng không ai ngăn cản Tesir chấp nhận. Đây là chuyện giữa hai người đàn ông, việc Tesir không chịu nhận đồng nghĩa với việc hắn không tha thứ cho hành vi lợi dụng Yehe để “làm hắn ghê tởm” vừa rồi của Zhela.

Tesir lạnh lùng nói: “Terra, 50 xương thú, đổi lấy nạng.”

Xung quanh lập tức xôn xao, nạng là cái gì? Khanbana đứng trong đám người lên tiếng hỏi đầu tiên: “Tesir, nạng là cái gì?”

Tesir nhìn Terra cũng đang có vẻ nghi hoặc kia, rồi nói ra một điều khiến toàn bộ bộ lạc chấn động.

“Thứ có thể khiến người ta đứng lên mà không cần sự hỗ trợ.”

Đôi mắt vốn đã chết lặng nhiều năm của Terra bỗng sáng lên, Mushka và đại phù thủy cũng đều sửng sốt. Mushka: “Tesir! Lại đây!”

Tesir vẫn hỏi: “Anh có đổi không?”

Terra run rẩy vì hưng phấn quá mức: “Thực sự có thể giúp tôi đứng lên sao?”

Tesir: “Có thể khiến anh dùng sức của mình tự di chuyển.”

Terra: “Đổi!”

Tesir quay người bỏ đi. Mushka lại nói: “Tesir, đến lều của ta!”

Tesir đi đến lều của thủ lĩnh.

Bên ngoài, Terra nhờ người khác trông con gái mình, và với sự giúp đỡ của bạn bè, anh vội vã quay về lều của mình để chuẩn bị xương thú đổi cho Tesir. Trong đám đông, Nijiang trông có vẻ sửng sốt, Terra có thể đứng lên? Sao có thể!

Zhela đang khóc. Mushka và đại phù thủy đột nhiên bước vào, bà ta sợ hãi đến mức vội lau nước mắt và không dám ngẩng đầu lên. Mushka phớt lờ. Sau khi ngồi xuống đợi một lúc, Tesir bước vào. Hắn bước vào mà không thèm nhìn Zhela.

Mushka: “Tesir, con thực sự có thể khiến Terra đứng dậy sao?”

Zhela đột nhiên ngước lên, nước mắt đọng lại.

Tesir: “Con có thể giúp anh ta đứng dậy và đi lại bằng nạng.”

Đôi mắt Mushka sâu thẳm: “Cũng là do najia của con mang từ Eden đến sao?”

Tesir: “Em ấy ở Eden, đã từng thấy người ta làm.”

Mushka: “Tesir, Terra cho Nijiang cho bao nhiêu, ta sẽ bỏ ra gấp ba lần chỗ đó, còn bản thân con hãy tự bỏ một phần ra.”

Đại phù thủy vẫn thản nhiên. Zhela cắn môi, nhưng không dám phản đối. Bà ta còn đang rất bối rối, không ngừng suy nghĩ về chiếc nạng.

Tesir: “Cảm ơn a phụ.”

Mushka nói điều này không phải với tư cách là một vị thủ lĩnh, mà với tư cách là a phụ của Tesir. “Sính lễ” mà Terra đưa cho Nijiang có một nửa được giữ trong nhà Nijiang, nửa còn lại được dùng làm của hồi môn cho Nijiang. Mục Trọng Hạ thì khác, tất cả “sính lễ” từ Mushka và Tesir sẽ được trao hết cho cậu.

Tesir đã trở lại. Mục Trọng Hạ không ngờ rằng sau khi Zhela làm ầm ĩ như vậy mà cậu lại nhận được nhiều “sính lễ” như thế! Gu’an vui lắm, lẽ ra phải đưa ngay từ đầu.

Mục Trọng Hạ: “Quá nhiều rồi.”

Tesir: “Em xứng đáng được. Em có thể đổi những thứ này lấy bất cứ thứ gì em muốn, hoặc lưu trữ.”

Gu’an còn nói: “Anh Hạ, anh là người Eden, lẽ ra a phụ em còn phải cho nhiều thứ hơn. Anh trai em cũng cần phải cho anh một phần, nếu không a phụ và anh trai em sẽ bị bộ lạc chê cười.”

Được rồi, đây là truyền thống của người Dimata, hơn nữa, dù ở Eden hay ở thế giới “nguyên bản” của cậu cũng vậy. Khi hai người kết hôn thì phải có lễ hỏi và của hồi môn. Nhưng Mục Trọng Hạ cũng nói không cần đưa bây giờ, đợi đến mùa ấm năm sau, đến lúc đó cậu có thể tùy tình hình đổi cái khác. Cậu cũng không có chỗ nào để nhiều thịt như vậy. Tesir đồng ý.

Chuyện này đã giải quyết xong. Có Gu’an gia nhập, xúc xích có thể làm càng nhanh hơn. Sở dĩ Tesir yêu cầu Terra đổi xương thú là vì nhu cầu về xương thú trong nhà đã tăng lên rất nhiều.

Terra tay không rời nhà. Sau khi Tesir rời đi, Mushka đã sai người gửi cho Terra 200 bộ xương thú và 50 bộ da thú, đây là vật tư của riêng thủ lĩnh.

Sự tình đã giải quyết xong, Mục Trọng Hạ chuẩn bị chế tác chai tinh thạch. Khanbana và Suwanbi khiêng một đống xương thú đến lều của Tesir. Tesir đi ra ngoài, hai người đặt xương thú xuống đất. Mấy thứ này đều là xương tốt, dài hơn một mét rưỡi. Tesir nói: “Ba ngày nữa đến lấy nạng.”

“Được!”

Khanbana và Suwanbi đi về nói với Terra. Hai người họ có quan hệ họ hàng với cả Tesir và Terra nên đương nhiên những lúc như thế này, họ sẽ giúp đỡ.

Tesir mang xương thú vào lều, Mục Trọng Hạ kiểm tra rồi nói: “Hôm nay em sẽ làm chai, ngày mai làm nạng. Tesir, lấy cho em một phiến đá.”

Tesir ra ngoài.

Không lâu sau khi Tesir đi lấy phiến đá mà Mục Trọng Hạ cần, tiếng tù và vang lên trong bộ lạc. Tesir rửa tay rồi rời khỏi lều, Gu’an nói: “Có lẽ là người của ba bộ lạc kia đã tới. “

Quả nhiên là những người của bộ lạc thứ nhất, thứ hai và thứ năm đã đến. Năm bộ lạc hợp tác, rồi lại phòng bị lẫn nhau. Bộ lạc thứ tư nhận được vật tư trước, ba bộ lạc còn lại khá bất mãn. Mỗi bộ lạc đều sợ mình sẽ nhận được ít hơn và bộ lạc khác sẽ nhận được nhiều hơn. Thế là ba bộ lạc chưa nhận được đồ tiếp tế đã đến trong cùng một ngày. Tesir nhanh chóng quay lại và nói: “Họ đến rồi. Ta sẽ đi gặp thủ lĩnh. Muzai, ra ngoài canh gác.”

Muzai ngoan ngoãn đi ra ngoài.

Lần này, Tesir mang về 600 xe chở vật tư từ Eden, đồng thời còn mang về một najia người Eden, khiến các bộ lạc Dimata đều chấn động. Ngay cả bộ lạc thứ nhất cũng chưa bao giờ lấy được nhiều vật tư từ Eden mà không có gì trao đổi, chứ đừng nói đến việc mang về một najia người Eden. Càng khiến họ tiếc nuối hơn là người Dimata chỉ có thể làm loại chuyện này một lần duy nhất, và sẽ không bao giờ có cơ hội làm lần thứ hai, thứ ba. Sau này, bất cứ người Eden có chút địa vị nào đó chắc chắn sẽ tránh xa người Dimata. Người Dimata lại không thể chủ động bắt giữ các quý tộc của Eden để đổi lấy vật tư, nếu không chắc chắn sẽ gây ra chiến tranh.

Các thủ lĩnh của ba bộ tộc đều đến và họ đều dẫn theo con trai mình. Cha con cùng ra trận. Nếu thủ lĩnh mà không tới thì sợ con trai mình không kiểm soát được tình hình, và không thể lấy được nhiều vật tư hơn cho bộ lạc của mình.

Thủ lĩnh bộ lạc thứ hai, Dan Ega, không chỉ dẫn theo con trai thứ ba Kemulo, mà còn cả con gái Misha. Thủ lĩnh bộ lạc thứ nhất, Sakosa, dẫn theo con trai thứ hai là Heldin. Thủ lĩnh bộ lạc thứ năm, Bai Oude, mang theo con trai út Buzili. Với tư cách là thủ lĩnh, Mushka dẫn con trai Tesir ra ngoài lều đón.

Trong ba bộ lạc, bộ lạc thứ nhất dẫn theo nhiều người nhất, 800 người; bộ lạc thứ hai có 300 người; bộ lạc thứ năm có 500 người. Bộ lạc thứ hai gần bộ lạc thứ ba nhất và là nơi an toàn nhất nên không cần mang theo quá nhiều lính.

Mushka đón các thủ lĩnh của ba bộ lạc vào lều của mình. Các thủ lĩnh của ba bộ lạc cùng con trai của họ đều đi theo, nhưng Misha thì không. Tiếp theo là cuộc tranh cãi giữa bốn bộ lạc. Misha hỏi Suwanbi đang canh gác bên ngoài lều của thủ lĩnh xem Amunda ở đâu, sau đó dẫn theo hai dũng sĩ của bộ lạc thứ hai đi về phía lều của Tesir. Người của bộ lạc thứ ba đã để ý Misha ngay sau khi cô ta đến, nhìn thấy cô ta đi thẳng đến lều của Tesir, một số người tự động tiến lại gần lều của Tesir, bao gồm cả Tulason. Vì vậy, khi Misha dẫn mọi người đến lều của Tesir, cô ta không chỉ phải đối mặt với Muzai đang nhe răng với mình, mà còn cả những người thuộc bộ lạc thứ ba đứng trước mặt.

Misha hơi nâng cằm, kiêu ngạo nói: “Tôi tới gặp Amunda.”

Gu’an bế Amunda, Abiwo vén rèm bước ra ngoài. Misha rất cao, cao hơn Gu’an nửa cái đầu, dáng người đầy đặn và khỏe mạnh, là một phụ nữ Dimata điển hình.

Khi Misha rời đi, Gu’an mới có 12 tuổi. Không lâu sau khi Amunda ra đời, a mỗ của cậu bé đã rời đi, và trong ký ức của cậu bé không bao giờ có a mỗ. Nhìn người phụ nữ đứng trước mặt, Amunda như nhìn thấy một người xa lạ, trên mặt không hề có chút vui mừng nào, rất lạnh lùng.

Sau khi ba người đi ra, Misha nhìn Amunda và nói: “Amunda, ta là a mỗ của con.”

Amunda vẫn im lặng.

Gu’an: “Misha, trước đây Amunda chưa bao giờ gặp vị a mỗ là cô.”

Misha: “Gu’an, chuyện của tôi, khi nào đến lượt cô nói?”

Gu’an không chịu nhượng bộ: “Sau khi rời khỏi bộ lạc thứ ba và trở thành najia của người khác, cô không còn tư cách gặp Amunda nữa.”

Trong lều, Mục Trọng Hạ lắc đầu, nếu Tesir không có một cô em gái lợi hại như Gu’an, vậy thì sẽ rất có nhiều việc không tiện. Tesir là một người đàn ông và một dũng sĩ, không tiện tranh luận với những người phụ nữ như Nijiang và Misha. Bây giờ cậu cũng không tiện xuất hiện. Có thể Gu’an đanh đá như vậy là do hoàn cảnh gia đình.

Ánh mắt Misha khinh thường nhìn Gu’an, nói: “Nghe nói Tesir mang về một najia người Eden, lại còn là đàn ông.”

Gu’an: “Liên quan gì đến cô?”

Misha: “Armunda là con trai tôi.”

Gu’an cười khẩy: “Amunda là con trai của anh trai tôi.”

Amunda vẫn luôn im lặng, đột nhiên nói: “Tôi không có a mỗ.”

Sắc mặt Misha lập tức thay đổi, cô ta cúi đầu, hung tợn trừng mắt nhìn con ruột. Amunda ngẩng đầu nhìn mẹ ruột cao lớn của mình, mặt vẫn không biểu cảm: “Tôi không quen bà.”

Misha giơ tay định tát, Muzai giận dữ gầm lên rồi dùng đầu húc Misha loạng choạng. Misha được hai chiến binh bộ lạc thứ hai phía sau đỡ, nhưng Gu’an đã bước tới và cho Misha một bạt tai.

“Cô dám đánh tôi à?!” Misha định tát lại. Tulason một tay kéo Gu’an lại, tay kia nắm lấy tay Misha, tức giận gầm lên: “Nơi này là bộ lạc thứ ba! Đây là lều của Tesir! Misha! Cô muốn thể hiện thì về bộ tộc thứ hai của mình mà thể hiện!”

Abiwo bước tới một bước, rút con dao găm bằng xương ra khỏi thắt lưng. Lúc này, cậu bé vẫn nhớ không được dễ dàng để lộ dao găm thuật pháp của mình. Tất cả đàn ông của bộ lạc thứ ba trong khu vực này cũng đều rút dao găm ra khỏi thắt lưng.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.