Chương 34: Chờ đợi quá lâu
Thời tiết càng ngày càng lạnh, tuyết càng ngày càng dày đặc, các tộc nhân không còn ra ngoài đánh cá nữa, Dimata cũng chính thức bước vào mùa tuyết. Toàn bộ lãnh địa thủ lĩnh không còn nhìn thấy những chiếc lều xanh nữa, mọi thứ đều biến thành màu trắng. Sáng sớm, Tesir đã đi ra ngoài. Đêm hôm trước hắn cũng không quấy Mục Trọng Hạ, cho nên hắn dậy không lâu, Mục Trọng Hạ cũng tỉnh giấc. Ngay sau đó, Abiwo và Amunda cùng Muzai đến. Kỳ đ*ng d*c của Muzai đã qua, nhưng dạo này nó hơi lười biếng. Trời ngày càng lạnh hơn, lông trên người Muzai cũng trở nên dày hơn. Mục Trọng Hạ ngồi ở cửa lều, chải lông cho Muzai nhiều lần bằng chiếc lược do cậu làm riêng cho nó. Muzai thoải mái đến nỗi không ngừng gừ gừ.
Sau khi chải lông cho Muzai, Mục Trọng Hạ rửa tay và bắt đầu làm bữa sáng. Bột yến mạch với bánh cá, củ cải khô lạnh, trứng hấp, bánh mì và pho mát.
Khi Tesir mang một thân gió tuyết về, mùi thơm tràn ngập căn lều và bữa sáng đã bày sẵn trên bàn. Tesir cởi áo khoác và ngồi xuống bàn ăn. Khi hắn cầm nĩa, Abiwo và Amunda cũng lập tức cầm nĩa lên. Muzai há to miệng, Mục Trọng Hạ ném bánh cá chiên không muối vào miệng nó.
Cả bữa sáng không ai nói gì, nhưng bầu không khí lại vô cùng ấm áp. Ăn xong, Tesir lại ra ngoài, có vẻ rất bận rộn. Abiwo và Amunda dọn mấy bộ đồ ăn và xách một xô nước nóng ra rửa. Lúc này dòng sông đã đóng băng.
Trong lều có hai máy sưởi đang chạy, rất ấm. Nhưng mỗi lần vén rèm lều lên, Mục Trọng Hạ đều có thể cảm nhận rõ từng cơn gió lạnh. Lúc này vẫn là đầu mùa tuyết mà bên ngoài đã phủ đầy tuyết trắng. Mục Trọng Hạ hà hơi lau cửa sổ lưu phách, nhìn băng tuyết bên ngoài, trong lòng lo lắng.
[Hôm nay bộ lạc có chuyện gì vậy?] Không nhìn tuyết nữa, Mục Trọng Hạ nhìn đám người náo nhiệt bên ngoài. Hôm nay bộ lạc cực kỳ náo nhiệt, đáng ra thời tiết như vậy thì mọi người sẽ cố gắng không ra ngoài nhiều nhất có thể mới đúng.
Có lẽ là trong bộ lạc có hoạt động gì đó.
Nghĩ đến đây, Mục Trọng Hạ rời khỏi cửa sổ. Hôm nay cậu sẽ làm mấy thanh đoản đao thuật pháp.
Đến trưa, Tesir quay lại, tay cầm một chiếc túi da thú. Abiwo và Amunda đã đi đâu đó chơi rồi, không có ở đây, chỉ có Muzai cùng Mục Trọng Hạ. Ngay khi Tesir bước vào, hắn mở túi da thú và lấy một chiếc áo choàng lông màu vàng ra. Mục Trọng Hạ chưa bao giờ nhìn thấy bộ lông có màu này.
Tesir thả túi da thú xuống, đi tới trước mặt Mục Trọng Hạ và nói: “Trọng Hạ, mặc cái này vào.”
Mục Trọng Hạ khó hiểu nhận lấy: “Làm gì vậy anh? Phải ra ngoài à?”
Tesir: “Hôm nay bộ lạc có nghi thức.”
Hóa ra thực sự có hoạt động. Mục Trọng Hạ không chút nghi ngờ nhận lấy, hỏi: “Khi nào bắt đầu?”
“Sắp rồi.”
Vừa nghe tin sắp bắt đầu, Mục Trọng Hạ nhanh chóng rửa tay, thay quần áo ở nhà, mặc bộ vest đẹp đẽ mang từ Eden đến, sau đó khoác áo choàng vào. Chiếc áo choàng dài, che kín mắt cá chân cậu, còn có mũ. Tesir rất hài lòng với tác dụng của bộ lông sư tử hoang này. Hắn cũng lấy quần áo mới trong rương ra thay. Mục Trọng Hạ nhìn thoáng qua cũng có thể biết chiếc áo da màu đen không tay mà Tesir đang mặc là áo mới.
Mục Trọng Hạ: “Anh làm chiếc áo ngắn này khi nào vậy?”
Tesir: “Tối qua, Gu’an làm cho ta.”
Mục Trọng Hạ cúi đầu nhìn: “Thế cái này của em thì sao?”
“Đại phù thuỷ làm.”
Mục Trọng Hạ sửng sốt, bộ đồ của cậu vậy mà lại là do chính tay đại phù thủy làm! Cậu chạm chạm vào nó: “Đẹp quá. Chờ khi gặp đại phù thủy, em muốn cảm ơn bà ấy.”
“Đi nào.”
“À! Được.”
Tesir đội mũ và khăn quàng cổ cho Mục Trọng Hạ, rồi nắm tay cậu rời khỏi lều, Muzai cũng đi theo. Mọi người tập trung tại quảng trường trước lều của thủ lĩnh. Một đống lửa được đốt trên tế đàn, khu vực xung quanh cũng được trang trí đặc biệt. Tesir cùng Mục Trọng Hạ xuất hiện, mọi người nhìn thấy Mục Trọng Hạ đều chào hỏi cậu, khiến Mục Trọng Hạ rất ngượng, may mà còn có một chiếc khăn quàng cổ che nửa khuôn mặt.
Mục Trọng Hạ khẽ gật đầu đáp lại, cũng bị phân tâm đến mức không nhận ra có điều gì đó không ổn cho đến khi được Tesir đưa lên tế đàn! Còn chưa kịp hỏi thì đám đông đột nhiên reo hò, mọi người đều hô tên Tesir.
Đại phù thuỷ mặc trang phục lộng lẫy, cầm quyền trượng bước ra khỏi lều cùng thủ lĩnh Mushka. Vẻ mặt bà trịnh trọng, khiến Mục Trọng Hạ không khỏi căng thẳng. Đại phù thủy bước đến tế đàn, rồi được hai cô gái trẻ đỡ lên. Đại phù thủy bước tới chỗ Tesir và Mục Trọng Hạ, Tesir cúi đầu. Mục Trọng Hạ bị đối phương nhéo tay, cũng vội vàng cúi đầu.
Quyền trượng trong tay đại phù thủy lần lượt chạm vào Tesir và Mục Trọng Hạ, và đám đông lại reo hò. Sau đó, đại phù thuỷ chậm rãi đi vòng qua hai người, vừa đi vừa nói tiếng Dimata cổ xưa. Mục Trọng Hạ không hiểu đó là gì.
Đại phù thủy đi vòng quanh hai người ba lần, cuối cùng lại dừng lại trước mặt họ, cầm quyền trượng gõ nhẹ vào trán họ. Sau đó, đám đông một lần nữa reo hò vang dội, rồi quay quanh hai người họ, hát một bài ca cổ xưa của Yahan. Bọn họ chúc phúc cho vị dũng sĩ đã đưa chim tuyết nhung về cho bộ lạc. Lúc này mà Mục Trọng Hạ vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đúng là đồ ngốc.
Mục Trọng Hạ thừa nhận là mình rất cảm động. Cậu không ngờ Tesir lại mang đến cho mình một bất ngờ lớn như vậy. Cái lạnh của mùa tuyết bị xua tan bởi sự nhiệt tình xung quanh. Đôi mắt Mục Trọng Hạ ươn ướt, cậu chợt nhận ra, hình như mình đã chờ đợi buổi lễ này rất lâu rồi.
Được sự chúc phúc của Thần Tuyết, Tesir chính thức “kết hôn” với najia của mình. “Đám cưới” của hai người cũng được sự chúc phúc của toàn thể tộc nhân trong lãnh địa thủ lĩnh. Họ lần lượt đốt các đống lửa nướng con mồi. Vào mùa tuyết, bộ lạc thứ ba đã tổ chức tiệc cưới cho cặp đôi mới cưới bằng bữa tiệc thịt nướng đơn giản. Mục Trọng Hạ cởi mũ và khăn quàng cổ, mỉm cười nói với mọi người là mình hài lòng với đám cưới ra sao và thích Tesir đến nhường nào. Tuyết càng ngày càng nặng, đối với Dimata người, đây chính là Thần Tuyết phù hộ. Mục Trọng Hạ không uống rượu, nhưng lại cảm thấy hơi say.
Khi đống lửa dần tắt và ánh sáng ban ngày ngắn ngủi của mùa tuyết sắp trôi qua, đôi tay khỏe mạnh của Tesir đã bế najia của mình lên, và giữa tiếng hò reo cổ vũ, hắn bế najia sải bước về phía lều của họ. Gu’an, Abiwo và Amunda cùng giữ Muzai, tươi cười nhìn hai người bước đi.
Tesir bế najia vào trong lều, cởi giày ra rồi sải bước đến giường ném cậu xuống, rồi vội vãi xoay người ra cửa lều, dùng xương thú chốt cửa. Nhìn bóng lưng Tesir, toàn thân Mục Trọng Hạ nóng bừng. Cậu không cử động, và khi Tesir háo hức quay trở lại giường, cậu ngoan ngoãn nằm đó và để người đàn ông thô bạo lột quần áo của mình. Trên đường tới giường, Tesir đã cởi bỏ hết chướng ngại vật trên người, th*n d*** đang ngẩng cao.
Tesir say mê hôn, v**t v* và gặm nhấm làn da mỏng manh của Mục Trọng Hạ, cơ thể cơ bắp của hắn nóng bừng lên. Dưới v**t v* của Tesir, Mục Trọng Hạ rất nhanh mở rộng cơ thể, chào đón người đàn ông của mình vào trong.
Trong lều vang lên những tiếng r*n r* ngọt ngào. Tesir rút bàn tay najia đang che miệng ra, hắn muốn nghe najia r*n r* vì mình.
Đã bốn ngày, Mục Trọng Hạ không hề rời khỏi giường. Trong bốn ngày này, Tesir đã để najia của mình ghi nhớ hương vị và cảm giác mà hắn cho cậu. Từ đầu đến chân Mục Trọng Hạ đều nhuốm màu khêu gợi. Trong bốn ngày qua, Abiwo và Amunda không hề xuất hiện, hai đứa nhỏ ăn ba bữa một ngày trong lều của mình.
tr*n tr**ng nằm trên thân thể cũng tr*n tr**ng của Tesir, Mục Trọng Hạ yếu ớt nói: “Em không muốn nằm nữa đâu…”
Tesir v**t v* tấm lưng trần của cậu, thoả mãn nói: “Tối nay anh sẽ để em ngủ ngon.”
Mục Trọng Hạ cắn vào cơ ngực của Tesir, Tesir hôn lên mặt Mục Trọng Hạ. Sau buổi lễ, tâm tính của Tesir cũng thay đổi, người này hoàn toàn là của hắn rồi.
“Tesir.”
“Ơi.”
“Có phải Misha rời đi vì không thể chịu đựng được h*m m**n của anh không?”
Ánh mắt Tesir sâu thẳm, mặt không biểu cảm, nói: “Misha rất kiêu ngạo.”
“Hả?” Mục Trọng Hạ ngẩng đầu, chuyện này có liên quan gì đến kiêu ngạo chứ?
Tesir: “Cô ta không thích anh chạm vào.”
Mục Trọng Hạ nằm xuống, sau đó liền nghe được người đàn ông bên dưới nói: “Anh chỉ muốn em.”
Mỉm cười, Mục Trọng Hạ dụi dụi vào ngực Tesir: “Em cũng chỉ muốn anh muốn em.”
Tesir xoay người, đè najia dưới thân. Nhìn thấy nụ cười lấp lánh trong mắt najia, hắn cúi đầu hôn cậu.
Nụ hôn này rất quyến rũ nhưng không hề gợi tình. Sau khi mọi chuyện kết thúc, Mục Trọng Hạ ôm mặt Tesir, nói: “Cảm ơn vì đã tổ chức cho em một đám cưới trang trọng như vậy. Đây là điều mà em hằng mong đợi nhưng chẳng thể có được. Tesir, cảm ơn anh.”
Ngực Tesir phập phồng, hắn sờ sờ mặt Mục Trọng Hạ, hỏi: “Trọng Hạ, em thích không?”
“Em thích. “
Trên đỉnh lều, những bông tuyết bay phấp phới rơi xuống, lát nữa Tesir phải ra ngoài dọn tuyết trên đó. Nhưng lúc này, hắn không vội. Dưới chăn, hai người tr*n tr** dán vào nhau, thấp giọng nói chuyện, thỉnh thoảng lại hôn nhau. Đây là cuộc sống hôn nhân mà Tesir không thể tưởng tượng được, và cũng là cuộc sống mà Mục Trọng Hạ chỉ có thể mơ ước. Hoá ra, họ đều đã chờ đợi quá lâu.
※
Abiwo và Amunda đã bốn ngày không gặp Mục a phụ, giờ ăn bữa sáng do Mục a phụ làm mà cảm giác như đã cách mấy đời. Muzai biểu hiện trực tiếp nhất, nó dụi cái đầu to vào lòng Mục Trọng Hạ, vòi vĩnh cậu đút cho ăn. Khi Muzai bước vào lều, nó đã giận dữ đẩy Tesir ra, tức giận vì đối phương đã chiếm giữ Mục Trọng Hạ trong “rất nhiều” ngày, và khiến nó đói “rất nhiều” ngày!
Đêm qua cậu không bị Tesir lăn lộn, nên hôm nay Mục Trọng Hạ sẽ tiếp tục làm đoản đao thuật pháp mà hôm đó đang làm dở, cũng tiếp tục sửa chữa những vật phẩm thuật pháp còn sửa được. Tesir chịu trách nhiệm dọn tuyết và cho gia súc nhà mình ăn. Tất cả các con vật đều bị lùa vào chuồng. Gia súc của Yahan đều có khả năng chống chọi với sương giá, khi mùa tuyết đến, gia súc non sẽ được nuôi trong lều, gia súc trưởng thành sẽ quây quần trong chuồng để sưởi ấm cho nhau. Mục Trọng Hạ thích sạch sẽ nên bộ lạc không giao nhiệm vụ chăn nuôi gia súc non trong lều cho Tesir.
Buổi tối, Mục Trọng Hạ giao đoản đao đã làm xong cho Tesir, bán hay không là quyền của Tesir. Vật phẩm thuật pháp được sửa chữa hôm nay chủ yếu là nồi thuật pháp. Mục Trọng Hạ giữ lại hai chiếc nồi lớn, còn lại thì bảo Tesir mang đi chia. Chỗ Gu’an, mỗ mụ và thủ lĩnh đều có vẻ thiếu.
Tesir cầm đồ đi ra ngoài, khi quay lại thì cầm trên tay hai túi da thú, một túi đựng tân tệ, túi còn lại đựng đá trần – đây là số tiền bán đoản đao và nồi thuật pháp.
Mùa tuyết là mùa khó khăn với người Dimata. Khi tuyết rơi dày đặc cũng có nghĩa là dã thú của bình nguyên Phong Bạo sắp xuất hiện. Gần đây, các chiến binh của bộ lạc đang mài đao và sẵn sàng tham chiến bất cứ lúc nào. Mỗi bộ lạc đều không thể đợi đến khi dã thú đến rồi mới ra trận được, nếu không phụ nữ và trẻ em trong bộ lạc sẽ gặp nguy hiểm. Họ phải chủ động tìm và tiêu diệt dã thú trước khi chúng làm hại phụ nữ và trẻ em!
Tesir và các chiến binh của Hùng Ưng Vệ cũng chuẩn bị ra trận. Từ sau khi biết hắn phải rời khỏi bộ lạc, tâm trạng Mục Trọng Hạ đã rất suy sụp, cậu rất lo lắng và cực kỳ bận rộn. Buổi sáng cậu vội làm dao găm và đoản đao thuật pháp – hai loại vũ khí tiết kiệm nguyên liệu nhất – còn buổi chiều lại bận rộn nướng bánh mì. Tesir biết cậu lo cho mình. Hắn và Trọng Hạ mới kết hôn, hắn không muốn rời khỏi Trọng Hạ, nhưng với tư cách là Ưng Vương của Hùng Ưng Vệ và chiến binh của bộ lạc, hắn phải xông lên phía trước.
Cả Muzai và Abiwo đều phải theo Tesir xuất chinh. Mục Trọng Hạ lo lắng cho Abiwo, nhưng cậu biết mình không thể phản đối. Chỉ bằng cách chiến đấu nhiều lần, Abiwo mới có thể trở thành một chiến binh nhanh hơn. Và trở thành một chiến binh là mong muốn của Abiwo. Nếu ngăn cản cậu bé, Abiwo sẽ bị bạn bè coi là kẻ hèn nhát. Baisimi và Ifusai cũng đều đi.
Ở nhà chuẩn bị sáu ngày. Hôm nay, khi trời vẫn còn tối, tuyết vẫn không ngừng rơi, các chiến binh đã chuẩn bị xuất phát. Đêm hôm trước, Tesir đã mạnh mẽ làm Mục Trọng Hạ một lần. Mục Trọng Hạ nằm gọn trong vòng tay Tesir và gần như thức cả đêm.
Khi Tesir dậy, Mục Trọng Hạ cũng dậy theo. Cậu âm thầm làm một bữa sáng thịnh soạn cho Tesir và Abiwo, sau đó ăn sáng cùng hai cha con và tiễn họ ra ngoài. Cầm hành lý trong tay, Tesir ôm chặt najia của mình trước cửa lều.
Mục Trọng Hạ vòng tay thật chặt quanh eo Tesir và lẩm bẩm trong lòng hắn: “Anh và Abiwo phải trở về an toàn. Em cho phép anh bị thương, nhưng không được nghiêm trọng. Đừng tiết kiệm thuốc. Nếu anh không nghe lời em, em sẽ rất tức giận.”
Tesir cao lớn cúi xuống hôn lên cổ cậu, lúc buông Mục Trọng Hạ ra, hắn trầm giọng nói “Ừm”. Mục Trọng Hạ miễn cưỡng buông tay, Tesir cũng buông Mục Trọng Hạ ra. Mục Trọng Hạ quay đầu nhìn Abiwo, chỉnh lại quần áo cho cậu bé rồi nói: “Bảo vệ mình cho tốt, đừng để ta, Amunda và y mạc của con lo lắng.”
Abiwo: “Con biết. Mục a phụ, con sẽ tự bảo vệ mình.”
Sau đó Mục Trọng Hạ lại xoa xoa Muzai và hôn lên cái đầu to của nó. Muzai l**m mặt Mục Trọng Hạ, cố gắng cọ cọ lên người cậu. Nhưng lần này, Mục Trọng Hạ không đẩy nó ra.
Đến lúc phải rời đi, đôi mắt Mục Trọng Hạ đỏ bừng. Tesir ôm chặt lấy cậu và hôn thật mạnh, sau đó quay người và dứt khoát rời đi cùng Abiwo và Muzai. Hắn sợ khi nhìn lại, hắn sẽ không muốn rời đi nữa. Trong tất cả những năm qua, đây là lần đầu tiên Tesir không muốn rời đi.
Mục Trọng Hạ nghiến chặt hàm, không dám phát ra âm thanh. Đây là một thế giới đầy rẫy sự sinh tồn tàn khốc. Tesir, Abiwo và Muzai sẽ gặp phải tình huống cực kỳ nguy hiểm khi đến đó. Giờ phút này, lần đầu tiên Mục Trọng Hạ khao khát như vậy. Cậu khao khát thế giới hòa bình, sẽ không có mối nguy hiểm liên quan đến sinh tồn như thế nữa.
Mắt Amunda và Gu’an đều đỏ hoe. Mục Trọng Hạ không có ý định đi theo, hai người cũng vậy. Đây là cách họ trải qua mùa tuyết. Hàng năm, vào mùa tuyết rơi, người Dimata lo lắng cho các chiến binh và người thân của bộ lạc mình.
Tiếng còi xuất phát vang lên. Tesir ngồi trên lưng cự ma tượng, nhìn về phía lều của mình. Dường như Trọng Hạ của hắn vẫn còn đứng đó. Lãnh địa thủ lĩnh có hai con cự ma tượng, và lần này, cả hai đều phải xuất chinh, một trong số đó chính là cự ma tượng của Tesir. Các chiến sĩ và dũng sĩ của bộ lạc thứ ba đã xuất phát, cũng như các bộ lạc thứ nhất, thứ hai, thứ tư và thứ năm.
Lúc này, ở bình nguyên Phong Bạo, bầy thú hoang tụ tập cũng đang hướng về nơi con người sinh sống. Mỗi năm một lần, bữa tiệc dành cho bầy thú hoang đã bắt đầu!
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.