Chương 35: Cho chúng tôi mượn dùng.
Những trận chiến khốc liệt có thể được nhìn thấy ở khắp mọi nơi trong khu vực giáp với bình nguyên Phong Bạo và lãnh nguyên Yahan. Trận chiến giữa người Dimata và thú hoang rất tàn khốc và đẫm máu. Không giống như những ma thú ở vùng lãnh nguyên, những con thú hoang thường có kích thước cao lớn hơn và tính cách hung dữ hơn. Đôi mắt của ma thú rất hoang dã nhưng cũng rất lý trí. Nhưng đôi mắt của dã thú lại hung dữ và tàn ác hơn nhiều. Mỗi mùa tuyết rơi, dã thú xâm chiếm vùng lãnh nguyên Yahan đều là thú trưởng thành. Ngay cả người Dimata cũng không biết làm sao những con thú hoang này lại có thể tồn tại và sinh sản ở bình nguyên Phong Bạo. Nơi đây tràn ngập sự diệt vong, thỉnh thoảng lại có sét đánh xuống. Đây là nơi chết chóc của người Dimata. Không có người Dimata nào vào bình nguyên Phong Bạo mà còn sống sót.
Mỗi bộ lạc cử ra mấy vạn chiến binh. Bộ lạc thứ ba cử tới ba vạn chiến binh, bao gồm cả Hùng Ưng Vệ. Tất cả năm nghìn chiến binh Hùng Ưng Vệ đều dẫn theo ma thú đồng hành của hành. Các dũng sĩ và cộng sự của họ luôn đi đầu trong cuộc chiến, chiến đấu chống lại những con thú hoang hung dữ nhất. Sức mạnh từ thuật pháp do ma thú và thú hoang phát ra đủ khiến nhân loại run sợ. Là dũng sĩ hàng đầu của bộ lạc thứ ba, cứ mỗi một lần song đao thuật pháp trong tay Tesir chém xuống là sẽ tước đi mạng sống của một con thú hoang.
Trong số các loài dã thú, cũng có những loài khổng lồ như cự ma tượng. Hàng năm, voi rừng đều cướp đi sinh mạng của vô số chiến sĩ Dimata. Năm nay, khi con voi rừng gầm lên và lao vào các chiến sĩ Dimata như mọi lần, thì một ngọn lửa đỏ từ xa lao thẳng về phía nó, kèm theo một vụ nổ xuyên không khí, và ngọn lửa lóe lên trên mặt nó như nở hoa. Con voi rừng này là một con voi sấm sét. Tiếng hét đau đớn của nó làm rung chuyển cả bầu trời, và trước khi tia sét sắp thoát ra khỏi miệng thì đã bị thổi ngược vào bụng và mặt nó. Con voi sấm sét bị nổ mất một phần mặt và một ngà, cố gắng chạy trốn trong sợ hãi, nhưng một ngọn lửa đỏ khác từ xa lao tới, một chân của nó bị thổi bay thành từng mảnh trong tiếng kêu gào như xé rách. Cự ma tượng của người Yahan lao tới, nó phun lửa, chiếc ngà cứng của nó đâm mạnh vào bụng con voi sấm sét đang ngã xuống đất.
Các chiến sĩ của bộ lạc thứ ba đã dũng cảm nhảy lên người con voi sấm sét vừa ngã xuống, loan đao và vũ khí thuật pháp đâm vào chỗ chí mạng của voi sấm sét, g**t ch*t nó. Cái chết của voi sấm sét khiến các dũng sĩ và chiến sĩ của bộ lạc thứ ba reo hò, k*ch th*ch tinh thần chiến đấu của họ. Đây là lần đầu tiên các chiến sĩ Dimata có thể chiến đấu nhẹ nhàng nhất để chống lại thú hoang từ trước tới nay.
Các chiến sĩ bộ lạc thứ ba càng chiến đấu dũng cảm hơn. Họ có rất ít vũ khí thuật pháp, nhưng không thể nghi ngờ rằng vũ khí thuật pháp đã mang lại cho họ chiến thắng tuyệt đối. Vào lúc này, mọi chiến sĩ của bộ lạc thứ ba đều vô cùng biết ơn Tesir, cảm ơn hắn vì đã mang chim tuyết nhung từ Eden về cho họ. Đối mặt với những loài thú hoang như voi sấm sét có khả năng thuật pháp và sức mạnh vượt trội kia, tầm quan trọng của vũ khí thuật pháp càng hiện rõ. Nếu là trước đây, bộ lạc thứ ba sẽ phải hy sinh rất nhiều sinh mạng của các chiến sĩ và ma thú đồng hành để chiến đấu chống lại con voi sấm sét man rợ này.
Lãnh địa thủ lĩnh chỉ để lại một ít dao găm và đoản đao thuật pháp, số vũ khí thuật pháp còn lại đều được mang ra chiến trường, còn phân phối một ít cho thuộc hạ của Tả Hữu Tượng Vương. Giai đoạn đầu của cuộc xâm lược của thú hoang là nguy hiểm nhất. Mấy vạn dã thú lao vào Yahan như không có điểm dừng. Tất cả những chiến sĩ tham gia cuộc chiến của bộ lạc thứ ba đều tập hợp lại với nhau. Các dũng sĩ cầm pháo ngắn đứng ở hàng đầu, sử dụng hỏa lực mạnh mẽ của pháo ngắn và sự phối hợp của các chiến sĩ để đánh bại các cuộc tấn công của lũ thú hoang. Số lượng đạn pháo của pháo ngắn có hạn, sau khi phá tan đợt đầu tiên của cuộc xâm lược hung hãn nhất của dã thú, họ đã thu lại pháo ngắn và gửi lại lãnh địa thủ lĩnh.
Thú hoang lần lượt chết dưới đao của các chiến binh và chết dưới hàm răng, móng vuốt và đòn tấn công thuật pháp sắc nhọn của ma thú đồng hành. Nhân viên phía sau nhanh chóng mang xác dã thú đi, đây là chiến lợi phẩm của bọn họ, cũng là thức ăn của bọn họ trong mùa tuyết, càng là nguồn cung để họ đổi lấy tài nguyên trong tương lai. Da, xương và đá trần trong cơ thể thú hoang đều là của cải không thể thiếu đối với người Dimata.
Lại một trận chiến khốc liệt kết thúc, đại quân dã thú lần nữa bị đánh bại, vội vàng rút lui. Bộ lạc thứ ba không cố truy đuổi, Tesir ra lệnh cho toàn bộ đội quân rút lui về căn cứ để nghỉ ngơi hồi sức. Trong lần xuất chinh này, Tesir không chỉ là Ưng Vương của Hùng Ưng Vệ, mà còn là chỉ huy tối cao của các chiến binh của bộ lạc thứ ba. Theo kinh nghiệm từ những lần chiến đấu trước, mỗi năm họ phải mất khoảng hai tháng rưỡi mới có thể giải quyết xong, tính cả thời gian đi đường. Trước kia Tesir không có cảm giác gì nhiều, nhưng năm nay lại cảm thấy đặc biệt khó khăn.
Tesir trở lại căn cứ, ngồi trong lều của mình, uống sữa nóng do cận vệ chuẩn bị để bổ sung năng lượng. Một người mở rèm bước vào, huyết sát trên người còn chưa hoàn toàn rút đi.
Abiwo ngồi cạnh a phụ mình, tự rót cho bản thân một cốc sữa nóng. Trong lều không có máy sưởi, chỉ có ba lò than được đốt bằng phân khô, trên một lò có treo một chiếc nồi, trong nồi đang nấu thịt.
Lần này, Tesir không mang theo bất kỳ vật phẩm thuật pháp nào khác, ngoại trừ vũ khí thuật pháp. Chỉ có Abiwo mang theo hai hộp cơm thuật pháp. Họ ra ngoài để chiến đấu, và Tesir là chỉ huy tối cao, hắn không thể khiến mình quá thoải mái và khác biệt được. Hơn nữa, nếu trận chiến diễn ra khốc liệt, mọi chuyện ở căn cứ có thể không suôn sẻ, và vật phẩm thuật pháp có thể dễ dàng bị thất lạc.
Abiwo không chiến đấu ở tiền tuyến với a phụ mình, mà cùng những đứa trẻ cùng tuổi khác săn lùng những con thú chạy trốn ở hậu phương. Nói một cách tương đối, mối nguy hiểm mà cậu bé gặp phải sẽ thấp hơn nhiều so với a phụ.
Tất cả bánh mì mang theo đều đã ăn hết, Abiwo lấy pho mát, xúc xích và rau khô, cận vệ thì mang bánh mì nướng tới. Abiwo rửa sạch rau khô rồi cho vào nồi nước dùng tiếp tục nấu. Xúc xích cũng được nướng bên đống lửa. Sau khi canh thịt chín, hai cha con uống canh và ăn bánh mì với pho mát cùng xúc xích.
Nhiều căn bệnh của người Dimata là do thiếu vitamin trong mùa tuyết kéo dài. Thế giới này không có trà, ngay cả ở Eden văn minh nhất cũng không có. Một trong những nguyên nhân chính khiến Mục Trọng Hạ mang máng trồng cây tới Yahan là vì cậu sợ mình sẽ bị thiếu vitamin. Trước khi Tesir xuất chinh lần này, Mục Trọng Hạ đã hái hết rau ở nhà rồi dùng lò nướng thuật pháp phơi thành rau khô để hai cha con mang theo, đảm bảo có thể bổ sung vitamin khi chiến đấu bên ngoài.
Hai cha con im lặng dùng bữa. Từng miếng pho mát, từng miếng rau khô, từng miếng xúc xích đều khiến hai cha con càng im lặng hơn. Có người mở rèm lều bước vào, rồi lại nhanh chóng kéo rèm xuống trước khi khí lạnh tràn vào.
“Tuyết rơi rồi.”
Tulason bước vào, vỗ nhẹ những bông tuyết rơi trên vai, xoa xoa tay rồi đi đến bên đống lửa ngồi xuống. Abiwo bưng bát canh có thịt và rau khô đưa cho Tulason. Sau khi nhận lấy, Tulason uống hai ngụm lớn rồi thoải mái nói: “Canh ở đây vẫn là ngon nhất!”
Tesir nuốt miếng bánh trong miệng, hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Tulason lau miệng, nói: “Nhóm người đầu tiên trở về bộ lạc đã chuẩn bị sẵn sàng, anh có cần dặn dò gì không?” Ý là, có gì cần mang cho najia của anh không?
Tesir: “Nói với Trọng Hạ là tôi và Abiwo vẫn ổn, và bảo em ấy đừng lo lắng.”
Tulason gật đầu: “Được.”
Ngày mai, những chiến sĩ bị thương nặng và thiệt mạng sẽ được đưa trở lại bộ lạc, cùng với xác của những con thú hoang. Ăn xong, Tulason rời đi, Abiwo đột nhiên nói: “Trời càng lúc càng lạnh. Không biết bây giờ Mục a phụ thế nào rồi.”
Giống như a phụ mình, Abiwo rất lo lắng, không biết Mục a phụ có thể chịu đựng được mùa tuyết ở Yahan hay không. Tesir im lặng. Từ lúc rời khỏi bộ lạc, hắn đã nhớ Trọng Hạ rồi. Lần đầu tiên, hắn nếm trải nỗi cô đơn của sự chia ly mà trước đây chưa từng trải qua.
Sau khi hai cha con ăn xong, Abiwo mang bộ đồ ăn ra ngoài rửa sạch, rồi thấy Tulason đi chưa bao lâu lại quay trở lại, vẻ mặt có hơi không vui.
“Tesir, Ellamai và Heldin đang ở đây. Họ muốn gặp anh, sắp đến rồi.”
Ánh mắt Tesir lạnh lùng: “Bọn họ tới đây làm gì?”
Tulason: “Tôi không biết. Họ chỉ nói muốn gặp anh. Khanbana đang dẫn họ tới đây. Tôi tới đây nhắc nhở anh, họ tới vào lúc này, chắc chắn sẽ không có ý tốt.”
Một lúc sau, Abiwo mở rèm bước vào, tay cầm bộ đồ ăn sạch sẽ, nhưng theo Abiwo bước vào còn có Ellamai và Heldin của bộ lạc thứ nhất. Ellamai là một trong những Hùng Ưng của Ưng Vương Hedunji của bộ lạc thứ nhất, cũng là anh họ của Hedunji và rất thân thiết với anh ta. Là con trai cả của thủ lĩnh bộ lạc thứ nhất, Hedunji, Ưng Vương của Hùng Ưng Vệ của bộ lạc thứ nhất, không thể rời khỏi chiến trường, nhưng lại cử Ellamai và em trai Heldin đến đây, chắc chắn không phải đến để tặng quà cho họ.
Tesir đứng dậy, hai bên chào đơn giản rồi ngồi xuống. Tulason và Khanbana vẫn ở lại, Abiwo cũng không ra ngoài. Sau khi ngồi xuống, Ellamai nói: “Tesir, dũng sĩ hàng đầu của bộ lạc thứ ba, sự dũng cảm của anh và các chiến binh bộ lạc thứ ba thật đáng khâm phục. “
Tesir không hề tỏ ra vui mừng trước lời khen ngợi của đối phương, hắn chỉ im lặng chờ đợi đối phương tiết lộ mục đích của mình. Sau đó, Ellamai nói: “Hàng năm, vô số chiến binh từ Dimata của chúng ta mất mạng trước nanh vuốt của thú dữ. Chúng ta cần hỗ trợ lẫn nhau để bảo vệ các chiến binh, tộc nhân của mình, bảo vệ Yahan của chúng ta.”
Tesir hỏi thẳng: “Cho nên?”
Ellamai dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Bộ lạc thứ nhất chúng tôi gặp phải voi rừng, bị tổn thất nặng nề, mong bộ lạc thứ ba cho chúng tôi mượn vũ khí nóng thuật pháp để có thể dễ dàng g**t ch*t voi rừng.”
Ellamai vừa nói xong, Tulason là người đầu tiên phản đối: “Chúng tôi chỉ có một cái! Cho bộ lạc thứ nhất mượn thì chúng tôi dùng gì đây!”
Lúc này, Heldin mới lên tiếng: “Nhưng theo những gì chúng tôi biết, bộ lạc thứ ba các anh không chỉ có một món vũ khí nóng thuật pháp. Chúng ta đều là chiến binh Yahan, những lúc này, các anh không thể keo kiệt được.”
Tulason: “Cho các anh mượn, vậy nếu chúng tôi phải voi rừng thì sao? Chẳng lẽ chúng tôi phải trơ mắt nhìn chiến binh của bộ lạc thứ ba ngã xuống đã chết dưới vòi và chân voi rừng sao?!”
Ellamai nhìn Tesir: “Tesir, bộ lạc thứ nhất cần sự giúp đỡ từ bộ lạc thứ ba.”
Anh ta nói vậy, nhưng trong lời nói lại mang chút đe dọa. Bộ lạc thứ nhất là bộ lạc lớn nhất ở Yahan, đương nhiên có sức mạnh mà các bộ lạc khác không thể so sánh được. Khi phân phối vật tư, bộ lạc thứ nhất “chịu thiệt”, Sakosa lúc đó rất bất mãn. Tuy nhiên, vì vật phẩm thuật pháp thực sự phải là của hồi môn của najia người Eden của Tesir nên họ không thể cướp công khai được, cũng sợ những vũ khí thuật pháp và vũ khí nóng trong tay đối thủ. Nhưng bây giờ, chứng kiến bộ lạc thứ ba tổn thất ít hơn nhiều trong cuộc chiến với dã thú, đương nhiên Sakosa không thể ngồi yên.
Cho dù là danh tiếng của Hedunji trong năm bộ lạc, hay địa vị của anh ta trong bộ lạc thứ nhất, cũng đều cao hơn Tesir. Anh ta cử Ellamai và sau đó là Heldin, chính là để gây áp lực lên Tesir. Bây giờ Ellamai nói lời hay trước, sau đó đưa ra yêu cầu này, dù thế nào đi nữa, anh ta cũng không tin Tesir sẽ không cho mượn. Còn mượn tới bao giờ trả thì nói sau.
Tesir nói: “Đạn pháo ngắn không đủ, chúng tôi đã gửi lại về chỗ thủ lĩnh. Còn về nỏ hạng nặng thuật pháp, bộ lạc thứ ba chúng tôi chỉ có một chiếc, và nó thuộc về Hùng Ưng Vệ của tôi. Cho bộ lạc thứ nhất mượn, tôi sẽ không thể giải thích với Ưng Vệ của mình, họ là lực lượng chính để giết voi rừng. Bộ lạc thứ ba chúng tôi có thể bán vũ khí thuật pháp cho bộ lạc thứ nhất.”
Ellamai lạnh lùng: “Vũ khí thuật pháp không thể giết được voi rừng!”
Tesir: “Chúng tôi chỉ có một! Khi không có vũ khí thuật pháp, bộ lạc thứ nhất vẫn có thể giết voi rừng, tại sao giờ lại không thể?”
Ellamai giận dữ nói: “Nhưng chúng tôi sẽ chết rất nhiều chiến sĩ! Rất nhiều dũng sĩ!”
Tesir: “Nhưng chúng tôi chỉ có một chiếc!”
Ellamai: “Vậy thì nỏ nhẹ. Các anh có hai chiếc nỏ nhẹ, chắc là có thể cho chúng tôi mượn một chiếc chứ.” Hiển nhiên, bộ lạc thứ nhất đã biết cách “bố trí vũ khí” của bộ lạc thứ ba.
Tesir: “Nỏ nhẹ không thuộc về Hùng Ưng Vệ, cũng không thuộc về thủ lĩnh. Chúng thuộc về Tả Hữu Tượng Vương, tôi không có quyền quyết định.”
Ellamai: “Anh không muốn đúng không?”
Tesir: “Tôi cần phải đảm bảo an toàn cho các chiến sĩ bộ lạc thứ ba trước tiên.”
Heldin: “Tesir, bộ lạc thứ ba các anh định đối đầu với toàn bộ các bộ lạc ở Yahan sao?”
Tesir không hề lay động: “Bộ lạc thứ nhất các anh có thể đại diện cho tất cả các bộ lạc của Yahan không?” Hắn tin bộ lạc thứ tư và thứ năm sẽ không bao giờ dám gặp hắn để đòi mượn vũ khí thuật pháp.
Tất nhiên Heldin không thể thừa nhận bộ lạc thứ nhất có thể đại diện cho tất cả các bộ lạc của Yahan. Mặc dù bộ lạc thứ nhất là bộ lạc lớn nhất Yahan, nhưng nếu gã dám nói vậy, chắc chắn sẽ khiến các bộ lạc khác bất mãn, và trước tiên sẽ là bộ lạc thứ hai.
Bầu không khí trong lều vô cùng căng thẳng. Ellamai nhìn chằm chằm Tesir đang lạnh mặt, trong lòng có cảm giác khủng hoảng. Sau khi có được một najia người Eden, Tesir thậm chí còn nguy hiểm hơn. Chuyện này không phải chuyện tốt đối với bộ lạc thứ nhất. Đặc biệt là khi bộ lạc thứ ba có vũ khí thuật pháp là nhờ có najia người Eden kia!
Tesir: “Hai thanh trường đao thuật pháp cấp thấp, một đôi song đao thuật pháp cấp thấp, 2 con dao găm thuật pháp cấp thấp, tổng 200 viên đá thuật pháp màu vàng.”
Ellamai và Heldin vui mừng, rẻ thế sao? Sau đó, trong lòng hai người đều kinh hãi, Tesir có nhiều vũ khí thuật pháp đến vậy sao! Nếu Mục Trọng Hạ ở đây, nhất định sẽ cười lắc đầu, Tesir thật đúng là tham lam. Nhưng đối với dân Dimata, mức giá này đã rẻ đến mức khiến họ phát khóc. Vật tư mà chính phủ Eden gửi đến Yahan hàng năm không hề có vũ khí, và có rất ít sản phẩm bằng kim loại. Để có được vũ khí thuật pháp, họ chỉ có thể mua từ những kẻ buôn lậu.
Mà với đám buôn lậu kia, một con dao găm thuật pháp cấp thấp có thể có giá tới 10 viên đá thuật pháp màu vàng, và một trường đao thuật pháp cấp thấp có thể có giá tới 80 viên đá thuật pháp màu vàng. Đám buôn lậu chỉ lấy đá thuật pháp, không nhận tiền, cũng không nhận đá trần. Cũng chính vì quá đắt nên người Dimata dù muốn cũng hiếm khi mua. Bọn họ có thể dùng những viên đá thuật pháp này để trao đổi thêm vật tư. Hơn nữa, người Dimanta không thể trao đổi toàn bộ số đá mình có, họ còn phải đảm bảo nhu cầu của ma thú trong bộ lạc.
Hiện tại, với giá của hai thanh trường đao thuật pháp, họ có thể nhận được thêm một song đao và hai con dao găm! Nếu đổi một thanh song đao cấp thấp từ một kẻ buôn lậu, họ sẽ phải tiêu tốn ít nhất 200 viên đá thuật pháp màu vàng. Hơn nữa, đám buôn lậu đó đã nhiều năm chưa từng mang song đao thuật pháp đến Yahan!
Heldin nhìn Ellamai, gã không thể quyết định được. Lúc này, một trong những thân vệ của Tesir bước vào: “Vương, người của bộ lạc thứ hai đến.”
Heldin và Ellamai kinh ngạc. Ellamai nhanh chóng đưa ra quyết định: “Được! 200 viên đá thuật pháp màu vàng để mua những gì anh vừa nói! Tôi sẽ quay về lấy đá. Tesir, mong là khi tôi quay trở lại, anh sẽ không khiến tôi thất vọng!”
Tesir: “Tulason, Khanbana, đưa trường đao của các anh cho họ. Abiwo, dao găm của con. Tulason, bảo chiến binh nào có song đao mang lại đây.”
Abiwo quyết đoán rút con dao găm thuật pháp cấp thấp bên hông mình ra và đặt nó xuống đất trước mặt a phụ. Trên thắt lưng của Abiwo có hai con dao găm thuật pháp, một con là con dao găm thuật pháp mà Mục a phụ đã làm cho cậu bé, còn con kia là con dao găm mà Mục a phụ đã mang từ Eden đến và đưa cho cậu bé trước khi rời đi. Tulason và Khanbana tiếc lắm, nhưng lúc này, họ sẽ không làm mất mặt Tesir. Hai người họ rút trường đao thuật pháp ra khỏi vỏ. Mắt Ellamai và Heldin sáng lên, viên đá thuật pháp và thuật pháp trận gần tay cầm của thanh đao khiến họ háo hức muốn cầm trên tay.
Ellamai rút con dao găm của mình ra và đặt nó trước mặt Tesir: “Tôi sẽ quay lại sớm thôi.”
Tesir nhận dao găm của Ellâmi, thứ này tương đương với tiền cọc. Ellamai và Heldin rời đi, và khi rời lều của Tesir, họ gặp Kemea của bộ lạc thứ hai. Kemea là con trai thứ hai của Dan Ega, thủ lĩnh của bộ lạc thứ hai. Dan Ega có tổng cộng năm najia, ba najia đầu tiên đều chết vì bệnh, hiện tại vẫn còn hai. Kemea là đứa trẻ duy nhất còn sống được sinh ra bởi najia thứ hai của Dan Ega. Ba trong số bốn đứa trẻ do najia đầu tiên sinh ra đã chết từ khi còn nhỏ, và một người khác đã chết trận khi còn chưa đến 20 tuổi.
Trong số bốn người con của thủ lĩnh bộ lạc thứ hai, Kemulo có sức chiến đấu cao nhất, do đó cũng được Dan Ega yêu thích nhất. Lần này, cuộc chiến chống lại dã thú của bộ lạc thứ hai do Kemulo chỉ huy. Mặc dù Kemea là anh trai của Kemulo, nhưng trong chiến dịch này, anh ta cũng phải tuân theo mệnh lệnh của Kemulo. Kemulo phái Kemea tới, ý định của anh ta đương nhiên cũng giống Hedunji.
Hai bên gặp nhau, bề ngoài khá thân thiện nhưng trong lòng lại cảnh giác. Ellamai lo Tesir sẽ lật lọng rồi chuyển vũ khí sang cho Kemea, còn Kemea lo không biết Ellamai và Heldin có cùng mục đích với mình khi tới đây hay không.
Nghĩ đến những vũ khí thuật pháp đó, Ellamai và Heldin cũng không nói chuyện quá nhiều với Kemea, chỉ nói vài câu rồi rời đi. Kemea nhìn chằm chằm bóng lưng của Ellamai và Heldin đang vội vã rời đi, đáy mắt là suy nghĩ sâu xa.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.