🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chương 37: Mùa tuyết tàn khốc

Thú hoang lần lượt bị đẩy lùi, cũng lại lần lượt quay trở lại. Một trận chiến khốc liệt khác vừa kết thúc, Abiwo băng bó vết thương sâu tận xương trên lưng cho Tesir. Muzai cũng bị thương, trên người nó có rất nhiều vết thương. Tesir cho nó một lọ thuốc uống, còn dùng thuốc bôi ngoài da. Tulason và Khanbana cũng phải chịu nhiều vết thương lớn nhỏ. Đầu mùa tuyết hàng năm là lúc các đợt tấn công của dã thú diễn ra ác liệt nhất, đồng thời cũng là lúc các chiến binh Dimata chịu tổn thất nặng nề nhất. Bộ lạc thứ ba có vũ khí thuật pháp, dù số lượng không nhiều nhưng tác dụng lại vô cùng rõ rệt. Ít nhất, khi đối mặt với những dã thú to lớn như voi rừng, họ còn có khả năng chiến đấu trực diện thay vì dựa vào chiến thuật biển người để loại bỏ đối thủ. Nhưng bị thương vẫn là điều không thể tránh khỏi. Đối với chiến binh Dimata, thương tích là chuyện bình thường.

Tesir bị thương nhưng không uống thuốc mà chỉ dùng thuốc cầm máu. Trong tay hắn có rất nhiều thuốc, nhưng hắn chỉ đưa cho những chiến sĩ bị thương nặng hơn.

Chiếc nồi kim loại trong lều đang nấu canh thịt thú hoang. Thú hoang lại bị đẩy lùi. Theo kinh nghiệm trong quá khứ, mọi người có thể nghỉ ngơi thoải mái trong vòng mười ngày. Chỉ cần họ kiên trì cho đến khi số lượng dã thú giảm đi đáng kể thì cũng là lúc họ có thể quay trở lại. Sau khi giết dã thú, bộ lạc có thể nghỉ ngơi ít nhất ba tháng.

Tấm mành lều đột nhiên bị xốc lên, Tulason và Khanbana vẫn đang bị thương với vẻ mặt vui vẻ sải bước đi vào, những bông tuyết phía sau bị thổi bay vào trong lều theo bước chân họ.

“Tesir! Suwanbi dẫn theo thị vệ của thủ lĩnh tới, nói là najia của anh đã gửi cho anh một thứ!”

Tesir lập tức đứng dậy sải bước ra ngoài, Abiwo cũng kinh hỉ đi theo. Muzai bị nhiều vết thương nên nằm trên mặt đất, lười cử động. Tesir rời lều không bao xa thì thấy Suwanbi và nhóm của anh ta đang được đám đông vây quanh. Đằng sau Suwanbi đang đeo kính râm và một cặp song đao thuật pháp trên thắt lưng, tám thị vệ cũng đeo kính râm đang xách hai chiếc rương, và một người khác cũng đang cầm một chiếc hộp. Tesir và Abiwo nhìn thoáng qua đã nhận ra hai chiếc rương kia chính là rương thuật pháp do najia (Mục a phụ) mang đến từ Eden! Tesir và Abiwo cũng nhìn thứ rất dài trên tay Suwanbi, vừa nhìn cũng biết là vũ khí thuật pháp.

Không lập tức hỏi Suwanbi, Tesir đưa Suwanbi trở lại lều của Ưng Vương của mình. Suwanbi và chín thị vệ đi theo vào lều, Tulason và Khanbana cũng theo sau.

Tấm mành được hạ xuống, Suwanbi tháo kính râm và ném cây thương thuật pháp trong tay về phía Tesir. Tesir giơ tay phải lên, dùng một tay nắm chặt lấy nó. Suwanbi mang vẻ mặt ghen tị, nói: “Tesir, trường thương thuật pháp mà Mục đại sư làm cho anh. Còn những thứ này là vật tư do Mục đại sư gửi tới, bao gồm vũ khí thuật pháp, vũ khí bình thường, kính râm cùng kính viễn vọng.”

Suwanbi nói xong, hai thị vệ đã mở mật mã của rương thuật pháp. Suwanbi: “Các cậu cứ đi nghỉ ngơi đi, để tôi nói.”

Chín người hành lễ với Tesir rồi rời đi .

Tulason nóng lòng mở hai rương thuật pháp ra, khi nhìn thấy trong rương chứa đầy vũ khí, ánh mắt anh ta sáng bừng: “Nhiều vậy!”

Khanbana mở chiếc rương bình thường ra, khi nghe thấy tiếng anh ta hô lên, Muzai đang nằm im không muốn cử động liền hưng phấn chạy tới. Abiwo nhanh tay ôm cái đầu to của Muzai lại. Trong chiếc rương bình thường đó có một bình đồ hộp, năm bình đồ hộp dành riêng cho Muzai, còn cả rau khô, xúc xích và pho mát.

Tulason lấy ra một cặp kính râm đeo vào trước rồi nói: “Tesir, Suwanbi nói đây là kính râm để bảo vệ mắt trong mùa tuyết.”

Khanbana vừa nghe vậy, liền lập tức nhặt một đôi và học cách đeo nó lên. Rương thuật pháp kia chứa vũ khí thuật pháp, bao gồm trường đao, song đao, rìu, chuỳ, đoản đao, và một hộp nhỏ bằng lòng bàn tay. Còn rương chứa vũ khí thông thường cũng chủ yếu gồm đao, rìu và dao găm mà các chiến binh Dimata quen sử dụng. Nhưng những vũ khí thông thường này và vũ khí do chính người Dimata rèn ra cũng có sự khác biệt rõ ràng, chỉ nhìn bề ngoài có thể thấy chúng được chế tạo rất tốt.

Tesir cúi xuống cầm chiếc hộp nhỏ bằng lòng bàn tay lên định mở khoá ra, nhưng thứ này không có khóa. Sau khi hắn mở ra, cảnh tượng bên trong khiến nhiều người kinh ngạc, trong đó có cả Suwanbi, hóa ra đó cũng là hộp thuật pháp! Tesir chắc chắn đây không phải hộp thuật pháp của thủ lĩnh, mà Mục Trọng Hạ cũng không có hộp thuật pháp nhỏ như vậy, vậy thì nó đến từ đâu? Trong hộp chứa đầy các lọ thuốc.

Muzai không thể chờ đợi được nữa, tách ra khỏi Abiwo và lao tới chỗ hộp đồ hộp. Tesir lấy một bình của Muzai ra đưa cho con trai mình. Abiwo gọi: “Muzai, lại đây! Tôi sẽ mở nó cho cậu!”

“Gào!”

Nhìn chiếc hộp thuật pháp nho nhỏ kia, Tesir cảm thấy trong lòng nóng bừng. Đây là của hồi môn của najia của hắn, và najia của hắn đang chờ hắn an toàn trở về.

Lúc này, Suwanbi mới nói thêm: “Tesir, sau khi anh rời đi, Mục đại sư đã tìm đến thủ lĩnh, nói muốn chế tạo càng nhiều vũ khí thuật pháp và vũ khí bình thường…”

Mục Trọng Hạ không muốn ở lại trong lều, bị động chờ đợi Tesir, Abiwo và Muzai trở lại. Cậu đã đến gặp thủ lĩnh Mushka và nói, chỉ cần bộ lạc có thể cung cấp cho mình những vật liệu thuật pháp cần thiết, cậu sẽ chế tạo càng nhiều vũ khí thuật pháp chất lượng tốt cho bộ lạc. Cũng có thể hướng dẫn người trong bộ lạc chế tạo một số vũ khí thông thường. Vũ khí do chính người Dimata chế tạo rất thô sơ và nhanh bị hao mòn. Mushka vừa nghe đã lập tức đồng ý. Bộ lạc thứ ba có rất nhiều tài nguyên khoáng thạch được cất giữ và đang chờ trao đổi vật tư với Eden vào mùa ấm năm sau. Sau khi Mục Trọng Hạ nhìn thấy hàng núi nguyên liệu thô thuật pháp, cậu phấn khích đến mức lập tức bảo Mushka cho mình 30 chiến binh mạnh mẽ.

Mục Trọng Hạ đã dạy những người này cách thực hiện thao tác nấu chảy cơ bản nhất, sau đó tự mình thực hiện thao tác hai lần. Tính nguyên thủy của người Dimata phần lớn bắt nguồn từ việc họ không có kênh để tiếp thu kiến thức và nền văn minh, cũng như không có chữ viết để truyền lại. Mục Trọng Hạ dạy bọn họ lý thuyết, lại thực hành hai lần, tuyển chọn 30 người nhanh nhẹn bắt đầu, dù sao cũng không quá khó khăn. Họ sẽ thực hiện quá trình tinh chế sơ cấp, và Mục Trọng Hạ sẽ thực hiện quá trình tinh chế cấp hai và cấp ba.

Khi Mục Trọng Hạ sửa chữa những đồ dùng và vũ khí đó, cậu đã kết hợp nhuần nhuyễn kiến thức lý thuyết mà Mục Tu để lại cùng với thực hành. Cậu cũng không quan trọng vũ khí cấp cao hơn, bởi đối với chiến binh Dimata mà nói, vũ khí sơ cấp và cấp thấp đều có thể phát huy sức mạnh của vũ khí cấp cao khi vào tay họ. Vũ khí nóng thuật pháp thì cần phải sử dụng đạn, đối với Mục Trọng Hạ thì điều này không thực tế, cho nên cậu không xem xét loại vũ khí này.

Người Dimata dễ mắc các bệnh về mắt, đó là vì mắt họ bị ảnh hưởng bởi ánh sáng của tuyết trong mùa tuyết kéo dài. Mục Trọng Hạ đã làm kính râm bằng lưu phách và khoáng chất. Đối với cậu, kính râm cũng là thứ cần thiết. Còn trên chiến trường, kính viễn vọng càng là thứ không thể thiếu. Đối với người có kiến thức cơ học như Mục Trọng Hạ, làm một chiếc kính viễn vọng có thấu kính lõm và lồi chỉ là chuyện nhỏ. Mục Trọng Hạ làm 20 chiếc kính viễn vọng để Suwanbi gửi ra tiền tuyến, cũng đủ cho quân trinh sát của bộ lạc thứ ba.

Mục Trọng Hạ đã suy nghĩ rất nhiều về trường thương thuật pháp của Tesir. Lúc còn đi học, Mục Tu đã chế tạo rất nhiều vật phẩm thuật pháp trung cấp, còn học chế tạo vật phẩm cao cấp, có thể nói sau khi tốt nghiệp, ít nhất cậu ta cũng phải trở thành thợ cơ khí Trung giai, còn gọi là tam diễm. Trang phục của thợ cơ khí thống nhất là áo choàng đen, số ngọn lửa trên áo choàng đen tượng trưng cho cấp bậc của họ. Cấp độ tối đa là thất diễm – cũng chính là Miện giai. Cấp bậc của thợ cơ khí và pháp sư là như nhau, nhưng sự phân chia cấp độ của pháp sư dựa trên màu sắc của áo choàng thuật pháp.

Những người ở lãnh địa thủ lĩnh không biết trường thương mà Mục Trọng Hạ chế tạo là ở cấp độ nào, họ chỉ hâm mộ và vui mừng về sức mạnh của nó. Suwanbi đi một mình đến tiền tuyến, và bắt kịp đội đã lên đường trước đó để vận chuyển vũ khí và vật tư nên mới đi cùng nhau. Cùng lúc đó, họ gặp được nhóm người đang trở về bộ tộc. Cái chết của các tộc nhân khiến họ đau buồn, nhưng đây là cuộc sống bình thường của người Dimata. Suwanbi và nhóm của mình nhanh chóng gạt bỏ nỗi buồn và tiếp tục lên đường với những kỳ vọng về tương lai.

Tesir không thể không bán vũ khí thuật pháp cho bộ lạc thứ nhất và thứ hai, và vì đã bán cho hai bộ lạc đó nên hắn không thể bỏ qua bộ lạc thứ tư và thứ năm. Những người lính của bộ lạc thứ ba tiếc rẻ lắm. Nhưng giờ Mục Trọng Hạ đã gửi nhiều vũ khí thuật pháp ra như vậy, bọn họ cũng không còn cảm thấy tiếc nuối nữa!

Tesir bỏ chiếc hộp nhỏ thuật pháp xuống và cầm kính viễn vọng lên thử. Khi tận mắt chứng kiến chức năng của kính viễn vọng và nhận ra vai trò của nó trong trận chiến, trái tim hắn đập càng nhanh hơn.

Đặt kính viễn vọng xuống, hắn lấy thêm hai cặp kính râm và một con dao găm thuật pháp, rồi nói: ” Khanbana, anh chọn một cái rồi phân phát hết những thứ còn lại đi. Vũ khí thuật pháp thì ưu tiên cho Hùng Ưng Vệ và Tượng Vệ, kính râm cho những người không phải chiến sĩ, kính viễn vọng cho lính trinh sát.” Tượng vệ là những thị vệ thuộc quyền của Tả Hữu Tượng Vương. Những người không phải chiến sĩ chính là những đứa trẻ chưa trưởng thành nhưng vẫn ra chiến trường như Abiwo.

Tulason: “Tesir, tôi có thể đổi một cặp song đao được không?”

Tesir: “Được.”

Khanbana: “Vậy tôi cũng đổi song đao.”

Song đao đòi hỏi nhiều sức mạnh hơn, và cả hai đều thích những vũ khí mạnh mẽ. Tulason và Khanbana mỗi người lấy một cặp dao và trả lại trường đao cùng đoản đao mà Tesir đã đưa cho họ, coi như đền bù khi nãy. Nhưng Tesir đã bảo hai người bỏ trường đao và đoản đao vào rương thuật pháp. Hiện tại, mọi vũ khí thuật pháp đều rất quan trọng đối với bộ lạc thứ ba.

Tulason và Khanbana gọi người mang rương ra rồi vui vẻ rời đi. Tesir bảo Suwanbi ở lại và yêu cầu anh ta kể chi tiết về tình hình của Mục Trọng Hạ.

Muzai đã ăn hết một bình đồ hộp, đang xin Tesir bình thứ hai. Tesir đưa cho Abiwo một bình khác và bảo cậu bé mở cho Muzai. Hắn lặng lẽ nghe Suwanbi kể cho mình nghe về Trọng Hạ, cũng hiểu tại sao Suwanbi và những người khác lại gọi najia của mình là “Mục đại sư.”

Trọng Hạ không chỉ dạy cách nấu chảy vật liệu thuật pháp cho bộ lạc thứ ba, mà còn dạy họ chữ viết của Eden, còn chế tạo vũ khí thuật pháp cho họ nữa, thực sự xứng đáng với danh xưng “đại sư”. Tesir càng hiểu, najia của hắn làm vậy là để hắn, Abiwo và Muzai có thể sớm trở về.

Suwanbi là đội trưởng đội thị vệ của thủ lĩnh và không thể rời khỏi lãnh địa thủ lĩnh quá lâu. Sau khi giao đồ và nhắn gửi, Suwanbi nghỉ ngơi trong lều của Tulason một đêm rồi cùng những người khác mang hai rương thuật pháp trở về. Hai chiếc rương này lúc đến đầy ắp, nhưng khi trở về cũng không trống rỗng, bên trong chứa đầy thu hoạch cá nhân của Tesir mà hắn có thể mang về nhà. Sau này, những thị vệ đó cũng sẽ tiếp tục mang vũ khí thuật pháp tới đây.

Lần này đưa tới 50 cặp kính râm, 38 món vũ khí thuật pháp và 110 món vũ khí thông thường. Các chiến sĩ bộ lạc thứ ba vô cùng vui vẻ, dù 38 món vũ khí thuật pháp đối với các chiến binh của bộ lạc thứ ba trong chuyến xuất chinh này vẫn chỉ như muối bỏ bể, nhưng mọi người đều vui như tết, các tượng vệ cũng kích động hơn ưng vệ nhiều. Có lẽ những chiến sĩ của bộ lạc thứ ba sẽ không bao giờ có được vũ khí thuật pháp, nhưng bộ lạc thứ ba chắc chắn sẽ là bộ lạc có nhiều vũ khí thuật pháp nhất Yahan! Các chiến sĩ còn mượn kính râm của bọn nhỏ đeo thử. Họ nhìn bầu trời, mặt đất và tuyết cách đó không xa, cảm thấy rất mới lạ, mắt họ thực sự không đau nữa! Kính râm khan hiếm, sau khi các chiến sĩ thử xong thì trả lại cho bọn nhỏ, họ vẫn có sức chống cự với quáng tuyết hơn.

Đến giờ cơm, Tesir và Abiwo đã có một bữa ăn ngon gồm đồ hộp thơm lừng, bánh bột ngô, canh rau khô nấu thịt và xúc xích. Tesir đưa toàn bộ số thuốc mà Mục Trọng Hạ gửi đến cho Tulason bảo quản, trận chiến tiếp theo sẽ sử dụng cho những chiến sĩ bị thương nặng. Thuốc quá ít, thêm một lọ là có thể cứu được một mạng chiến sĩ. Những lúc như thế này, Tesir sẽ không bao giờ keo kiệt.

Tesir và Abiwo đều không biết chữ nên Mục Trọng Hạ cũng không có cách nào để viết thư cho Tesir. Cậu nhờ đám người Suwanbi mang đồ đến, nhưng lại không thể nhờ họ truyền lời giúp mình. Mục Trọng Hạ sẽ đợi Tesir và Abiwo về rồi dạy chữ cho họ, Tesir cũng thề sẽ học chữ Eden từ najia của mình khi trở về. Hắn vô cùng ghen tị với 30 người trong bộ lạc đang học chữ với najia của hắn. Abiwo cũng “ghen tị” vì chưa học được chữ từ Mục a phụ!

Số người thương vong và chiến lợi phẩm đầu tiên của bộ lạc thứ ba đã được vận chuyển về. Thay vì vui, cả bộ lạc lại tràn ngập nỗi buồn. Người mất đi người thân ôm xác người thân đã khuất khóc lớn, các chiến sĩ bị thương nặng được người nhà cõng về lều trong đau đớn, họ hoặc là chờ chết, hoặc chờ tay chân bị cắn từ từ lành lại.

Đây là lần đầu tiên Mục Trọng Hạ phải đối mặt với cái chết và cuộc đấu tranh sinh tồn của một bộ lạc nguyên thủy ở khoảng cách gần như vậy, cảnh tượng như vậy đã tác động nặng nề đến trái tim cậu. Ở thế giới tương lai, ở đất nước nơi cậu sinh sống, những cảnh tượng như vậy quá lắm cũng chỉ thấy trên tin tức truyền hình. Ở những vùng lạc hậu, kém phát triển đó, xung đột vũ trang vẫn tồn tại, nhưng mức độ ác liệt hoàn toàn khác nhau.

Mục Trọng Hạ vội vã trở về lều cùng với Amunda cũng đang lo lắng cho cha và anh trai mình. Cậu lấy tất cả các loại thuốc chữa bệnh ra, bao gồm thuốc hạ sốt, thuốc cầm máu, chỉ để lại một phần ba, còn lại cho vào túi da thú. Cậu còn lấy băng gạc, thuốc trị thương, thuốc sát trùng, v.v…, sau khi đóng gói xong, cậu bảo Amunda đến chỗ Baire, còn cậu xách túi đến lều thủ lĩnh.

Mushka ở một mình trong lều, trong khi đại phù thủy đang chữa trị cho các chiến sĩ bị thương. Thấy Mục Trọng Hạ đến, Mushka đứng dậy. Mục Trọng Hạ đặt túi xuống, nói: “Thủ lĩnh, ở đây có thuốc, băng gạc, thuốc trị thương và thuốc sát trùng, tất cả đều bán cho bộ lạc. Cá nhân con xin tự mình đi chữa trị cho những người bị thương.”

Đôi mắt Mushka chợt mở to rõ ràng trong giây lát, sau đó, ông thực hiện một động tác hành lễ vô cùng trang trọng của người Dimata với Mục Trọng Hạ và nói: “Bộ lạc thứ ba xin cảm ơn sự hào phóng và giúp đỡ của con.”

Người Dimata thiếu thuốc men nên Mục Trọng Hạ đã lấy ra tổng cộng hơn 300 lọ thuốc. Nói là bán, nhưng giá lại rẻ hơn mua ở Eden nhiều. Mục Trọng Hạ muốn tránh tình trạng làm ơn mắc oán, cho nên mới nói là bán.

Thuốc chữa bệnh và thuốc cầm máu được ưu tiên cho những chiến sĩ bị thương nặng nhất. Mục Trọng Hạ cởi chiếc áo khoác da nặng trịch, buộc tóc, xắn tay áo, đeo một chiếc tạp dề sạch sẽ và đảm nhận công việc chữa trị của đại phù thủy. Những đại phù thủy luôn rất giỏi trong việc cầu phúc, nhưng khi nói đến việc chữa bệnh cứu người thì thực sự rất khó diễn tả. Nói cách khác, những đại phù thủy của người Dimata chỉ coi như người hành nghề chữa bệnh bán thời gian chứ thực sự không có kỹ năng y tế có hệ thống nào cả. Việc họ làm nhiều hơn chính là ca hát và cầu nguyện cho những người bị thương, tất cả hy vọng của họ đều đặt vào thuốc và sinh lực của chính người bị thương.

Mục Trọng Hạ không phải bác sĩ, nhưng những phương pháp chữa bệnh cơ bản mà cậu nắm vững ở thế giới kia chắc chắn hơn hẳn đại phù thủy. Từng là giáo viên tại một trường dạy nghề nông nghiệp, Mục Trọng Hạ đã tiêm thuốc cho la, ngựa và bò, còn từng nắn thẳng xương và đỡ đẻ!

Mọi người đều biết najia của Tesir là một thợ cơ khí, cũng biết cậu biết trồng trọt, nhưng họ không ngờ cậu còn hiểu y thuật! Cậu lần lượt cố định lại xương cho những người bị gãy xương. Những người bị cụt chân tay thì được làm sạch, khử trùng và băng bó kỹ lưỡng. Người bị thương nặng sau khi uống thuốc liền nhanh chóng cầm máu. Mục Trọng Hạ còn dùng bông tiêu độc mà cậu mang theo để sát trùng vết thương, sau đó dùng kim thuật pháp để khâu vết thương cho người bị thương. Con người và vật nuôi đều là động vật, và đôi khi có thể xử lý như nhau.

Tuyết rơi dày đặc ngoài lều. Bên trong lều của đại phù thuỷ, những chiến sĩ đã được chữa trị vết thương lần lượt được đưa về nhà. Mục Trọng Hạ bảo Gu’an đào một ít gừng trong lều trồng rau để nấu canh gừng cho người bị thương.

Gu’an là học trò giỏi nhất của Mục Trọng Hạ. Mục Trọng Hạ đã dạy cô cách chữa trị vết thương. Những người phụ nữ mạnh mẽ trong bộ lạc cũng học tập với Mục Trọng Hạ. Kiến thức nằm ngoài tầm với của họ này khiến tất cả những người có mặt đều phải kinh ngạc. Một lần nữa, họ vô cùng kinh ngạc trước sự cường đại của Eden. Nếu Mục Trọng Hạ biết họ đang nghĩ gì, chắc chắn cậu sẽ trợn mắt, xin lỗi, những chuyện này không liên quan gì đến Eden nhé, chúng hoàn toàn đến từ việc cậu tích lũy kiến thức trong mười năm làm giáo viên và kiến thức do thời đại bùng nổ thông tin mang lại!

Các chiến sĩ Dimata đã chết trở về trong vòng tay của Thần Tuyết dưới sự chúc phúc của đại phù thuỷ. Đối với những chiến sĩ đã hy sinh, đồng đội ma thú của họ chắc chắn cũng đã chết trong trận chiến. Ma thú sẽ dùng mạng sống của mình để bảo vệ đồng đội. Thi thể của ma thú quá nặng, và sẽ được hỏa táng ở phía sau sau khi chết. Tro cốt hỏa táng của những chiến sĩ hy sinh trong trận chiến được rải trên vùng đất lãnh nguyên Yahan, cùng với tro cốt của những người bạn đồng hành ma thú của họ. Còn những dũng sĩ đã mất ma thú đồng hành, cả đời họ cũng sẽ không bao giờ tìm kiếm ma thú đồng hành khác nữa.

Cũng có những chiến binh và ma thú đồng hành bị thương rất nặng nhưng vẫn sống sót, bởi vì các chiến binh cũng sẽ dùng cả mạng sống để bảo vệ ma thú của mình. Tuy nhiên, thuốc của bộ tộc có hạn, chỉ có ma thú bị thương nặng nhất mới có thể dùng thuốc. Nhìn ma thú bị thương nặng và sắp chết, Mục Trọng Hạ lại nghĩ đến Muzai. Cậu lấy một ít thuốc của mình ra đưa cho đại phù thủy, nhờ đại phù thủy chữa trị cho những ma thú đó càng nhiều càng tốt. Chúng không chỉ là động vật, mà còn là thành viên của bộ lạc!

Đối với những người còn sống, Mục Trọng Hạ đã nỗ lực cùng mọi người để giữ mạng cho họ. Trong cuộc chạy đua với thời gian, Mushka và đại phù thủy đã trao cho Mục Trọng Hạ quyền tự chủ tuyệt đối, cũng tin tưởng cậu tuyệt đối. Nhiều trưởng lão của bộ lạc không khỏi rơi nước mắt khi nhìn thấy Mục Trọng Hạ. Có chim tuyết nhung này, bộ lạc thứ ba bọn họ coi như đã nhìn thấy tương lai.

Mục Trọng Hạ bận rộn chữa trị vết thương và chế tạo vũ khí thuật pháp. Trong khoảng thời gian này, kỳ kinh nguyệt của Gu’an đã đến đúng hạn. Mục Trọng Hạ không để cô hỗ trợ, mà bảo cô về lều nghỉ ngơi. Gió tuyết ngày càng nặng hạt, nhiệt độ càng ngày càng thấp, các nhóm bị thương lần lượt được đưa về lãnh địa của thủ lĩnh, xác của những chiến sĩ và ma thú đã ngã xuống cũng trở về vòng tay của Thần Tuyết trong lớp tuyết dày. Nỗi buồn đau treo lơ lửng trên bộ lạc, nhưng cuộc sống vẫn luôn thúc giục con người ta phải nhìn về phía trước. Gạt bỏ nỗi đau, người Dimata vẫn thể hiện sức sống bền bỉ và bất khuất trước hoàn cảnh sống tàn khốc này.

Mà ở tiền tuyến, Tesir vẫn được bộ lạc chi viện bằng vũ khí thuật pháp và vũ khí thường, cũng như rau khô do najia của hắn đặc biệt gửi đến cho hắn và Abiwo, để đảm bảo bổ sung vitamin cho họ ở tiền tuyến.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.