Chương 39: Trọng Hạ, anh đã về. Tesir còn chưa chờ chiến mã dừng hẳng lại đã nhảy xuống rồi lao vào lều. Trong lều, Amunda thấy a phụ đột nhiên trở về, sửng sốt một chút rồi lao tới: “A phụ!” Sau đó, Amunda từ trước đến nay vẫn như ông cụ non chợt ôm chân cha mình, sợ hãi khóc oà. Tesir một tay bế Amunda lao tới giường. Đập vào mắt hắn là khuôn mặt đỏ bừng cùng đôi môi bong tróc vì sốt cao của najia. Đầu óc Tesir trống rỗng. Chậm rãi đặt Amunda xuống, Tesir quỳ xuống bên cạnh Mục Trọng Hạ, cơ thể run rẩy. Hắn giơ tay, nhẹ nhàng chạm vào mặt Mục Trọng Hạ. Mục Trọng Hạ đang chống chọi với bông tuyết, ánh mắt đờ đẫn nhìn sang. “Tesir…” Mục Trọng Hạ cố gắng chớp mắt: “Em sốt tới mức gặp ảo giác rồi sao…” “Trọng Hạ…” Giọng Tesir khàn đi như sắp bật khóc. Chậm rãi ôm cả Mục Trọng Hạ cùng chăn bông vào lòng, Tesir vùi mặt vào cần cổ nóng bỏng của Mục Trọng Hạ, giọng nói khàn khàn: “Trọng Hạ, anh đã về rồi…” “Tesir… không phải là ảo giác, phải không…” Tesir lắc đầu: “Không, anh đã quay lại, anh đã quay lại rồi…” “Gào!” Một con mèo lớn bên ngoài xông vào, Gu’an cùng Abiwo cũng lao vào trong lều. Abiwo tái mặt: “Mục a phụ!” Mục Trọng Hạ yếu ớt, khẽ gọi: “Abiwo…” “Mục a phụ…” Abiwo lao tới bên giường. Khi nhìn thấy rõ bộ dạng Mục a phụ, dù bị thương cũng không khóc mà giờ, nước mắt Abiwo cũng rơi xuống. Cậu bé hoảng sợ và lo lắng, đôi chân mềm nhũn, quỳ xuống bên cạnh cha mình. Trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mua-he-cua-dimata-neleta/2913722/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.