🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chương 40: Tối đa hóa lợi ích.

Trời vừa rạng sáng, Tesir đã mặc quần áo đầy đủ, hôn najia vẫn đang ngủ ngon lành trong lều ấm áp của mình, sau đó cầm trường thương thuật pháp ra khỏi lều. Dưới tấm chăn, Muzai thay Tesir làm chiếc gối ôm cho Mục Trọng Hạ. Tesir cầm thương trong tay, đi về phía chuồng ngựa, phía sau vang lên tiếng Abiwo gọi: “A phụ!”

Tesir quay lại, Abiwo bước tới chỗ hắn: “A phụ, cha đi đâu vậy?”

Ngay khi Tesir gọi Muzai tới, Abiwo đã dậy rồi. Tesir nhấc chân tiếp tục bước đi, nói: “Ta đi bắt trăn, Mục a phụ của con muốn mỡ trăn.”

Abiwo vừa nghe liền nói: “A phụ, con sẽ đi cùng cha.”

Tesir: “Con đi nói với y mạc một tiếng, để cô dậy trông chừng Mục a phụ con. Ta sẽ đợi con ở chuồng ngựa.”

Abiwo liền chạy về phía lều của y mạc và mỗ mụ.

Tesir bước vào chuồng ngựa, lấy ngựa của mình và Abiwo. Abiwo nhanh quay lại, hai cha con lên ngựa và ra khỏi bộ lạc. Dọc đường có người gặp hai người, hỏi bọn họ sớm vậy đã đi đâu, Tesir nói thật. Biết hắn đi bắn trăn cho Mục đại sư, các chiến binh trong bộ lạc cũng muốn đi ucngf. Kết quả là khi Tesir và Abiwo rời khỏi lãnh địa thủ lĩnh, phía sau đã có hơn chục chiến mã, tất cả đều muốn đi theo. Đó là Tesir còn đã từ chối khá nhiều người.

Abiwo vừa đi, Gu’an liền dậy. Khi đến lều của anh trai, thấy anh Mục vẫn đang ngủ, Muzai đang nằm trên giường, ngẩng đầu lên nhìn cô một cái rồi tiếp tục nằm yên, đôi mắt Gu’an nhất thời đỏ lên. Sau khi cởi áo khoác lông, cô tìm một cái chậu, múc bột mì ra, lặng lẽ nhào bột, khi anh Mục tỉnh dậy, cô có thể làm mì ống cho anh.

Trong lều thủ lĩnh, Mushka cũng dậy rất sớm. Mặc dù Mục Trọng Hạ đã hết sốt, nhưng ông vẫn lo lắng. Đây vẫn chưa phải là thời điểm lạnh nhất ở Yahan, ông lo không biết Mục Trọng Hạ có thể sống sót qua mùa tuyết ở Yahan hay không, và liệu cậu có sẵn lòng ở lại Yahan sau khi mùa tuyết kết thúc hay không.

Tesir dẫn mọi người vào rừng. Những chiến binh đi theo chia thành ba nhóm để tìm tổ trăn. Họ đều là những thợ săn giỏi và biết tìm ổ trăn ở đâu. Abiwo đi theo cha mình, rồi không khỏi hỏi: “A phụ, mùa ấm đến thì Mục a phụ sẽ trở về Eden sao?”

Tesir đang cúi người tìm, dừng một lúc rồi mới tiếp tục, hắn bình tĩnh nói: “Không.”

Abiwo nghiến chặt hàm, bối rối nói: “Yahan, lạnh quá.” Mục a phụ sẽ không chịu nổi. Tuy nhiên, cậu bé vẫn hy vọng Mục a phụ có thể ở lại mãi mãi.

Tesir: “Cơn sốt lần này của em ấy không hoàn toàn là do lạnh. Eden sẽ hạn chế quyền tự do của em ấy, nên em ấy không thể quay về.”

Abiwo kinh ngạc.

Tesir không tiếp tục giải thích, mà tìm đến một ổ trăn. Trường thương thuật pháp đập thẳng vào, ổ trăn nổ tung, con trăn đang ngủ đông bên trong không có chút phản ứng nào. Tesir nhanh chóng tóm lấy nó, và chỉ với một cú búng tay, xương cốt nó đã vỡ ra.

Abiwo hồi thần, đuổi theo: “A phụ! Mục a phụ có kẻ thù ở Eden ư?”

Tesir không giải thích nhiều mà chỉ nói thêm: “Ở Eden, em ấy sẽ chỉ có thể kết hôn với một người phụ nữ do Hiệp hội cơ khí chỉ định, và sẽ phải sinh con nối dõi. Dì của em ấy cũng sẽ lại kiểm soát em ấy.”

Mắt Abiwo sáng lên: “Nhưng Mục a phụ thích a phụ mà!” Mục a phụ không thích phụ nữ! Sẽ không cưới một người phụ nữ và sinh con!

Tesir: “Cho nên em ấy không thể quay lại được.”

Abiwo vô cùng vui mừng, Tesir giơ tay ấn vào vai con trai: “Con cũng phải trở thành dũng sĩ!”

“Con sẽ!”

Cậu bé sẽ trở thành một dũng sĩ, và em trai Amunda của cậu bé cũng vậy. Họ sẽ bảo vệ Mục a phụ, và sẽ để Mục a phụ vĩnh viễn thoát khỏi sự kiểm soát của Eden!

Biết Mục a phụ sẽ không bao giờ trở lại Eden, Abiwo yên tâm rồi. Tới gần trưa, đội bắt trăn đã chở đầy đồ về, lúc này Mục Trọng Hạ đã dậy rồi, đang chuẩn bị bữa trưa với Gu’an và Amunda. Ngay khi Tesir trở về, mọi người trong bộ lạc đã vây quanh hắn và hỏi xem có cần giúp đỡ gì không. Tulason, Suwanbi và Khanbana cũng ở trong số đó, đang nhiệt tình xin giúp đỡ.

Tesir không khách khí ném túi da thú xuống đất rồi nói: “Vậy xử lý giúp tôi. Tách rời da, thịt và nội tạng.”

“Cứ giao cho chúng tôi! Anh đi chăm sóc Mục đại sư đi!”

Tulason nhặt chiếc túi da thú lên, còn Khanbana thì nhận chiếc túi da thú từ tay Abiwo. Những người đi theo Tesir bắt trăn cũng bảo hắn về chăm sóc Mục đại sư, sau khi xử lý xong, họ sẽ mang đồ đến đó.

Tesir cùng Abiwo ra về, lúc đi ngang qua lều thủ lĩnh thì bị Mushka gọi lại: “Tesir, con lại đây đã.”

Để Abiwo về trước, Tesir bước vào.

Hai cha con bước vào lều, ngồi đối diện nhau, im lặng một lúc, Mushka hỏi thẳng: “Mùa ấm đến, con định đưa cậu ấy về Eden sao?”

Đây không chỉ là điều Mushka muốn biết mà còn là điều mà toàn thể bộ lạc muốn biết. Tesir: “Trọng Hạ sẽ không quay lại đó. Lần này là do con sơ suất. Con đã khiến em ấy lo lắng và kiệt sức.”

Mushka kinh ngạc mở to mắt: “Con không định đưa cậu ấy về sao?” Gu’an nói, chờ đến mùa ấm, Tesir sẽ đưa Mục Trọng Hạ trở lại Eden.

Tesir: “Ở Eden, thợ cơ khí và pháp sư chỉ có thể kết hợp với thợ cơ khí và pháp sư, và họ phải sinh hậu đại. Nếu trở về Eden, cuộc sống của em ấy có thể tốt hơn, nhưng sẽ mất tự do mãi mãi.”

Mushka ngạc nhiên: “Ở Eden, thợ cơ khí và pháp sư không có tự do à?”

Tesir: “Họ không có quyền tự do lựa chọn bạn đời. Trọng Hạ thích con. Em ấy sẽ không cưới một người phụ nữ, càng không sinh con với họ.”

Mushka không biết phải nói gì, vừa mừng vừa lo.

“Nhưng Yahan lạnh quá.”

Tesir: “Khi mùa ấm đến, con sẽ xây nhà. Trọng Hạ có cách để làm cho ngôi nhà trở nên ấm áp. Em ấy sẵn sàng đến Yahan là vì muốn thoát khỏi Eden.”

Mushka lập tức nói: “Bất kể cậu ấy cần gì, bộ lạc cũng sẽ tìm cho cậu ấy, cho dù phải trao đổi với thương nhân Eden.”

Tesir: “Nếu con không tìm được thì sẽ hỏi a phụ.”

Mushka trịnh trọng nói: “Tesir, bảo vệ najia của con cho tốt, cậu ấy chính là chim tuyết nhung của bộ lạc thứ ba chúng ta.”

Tesir cũng trịnh trọng nói: “Vâng, thưa thủ lĩnh.”

Tesir trở lại lều, mở cánh cửa gỗ ra, mùi thức ăn thơm nồng phả vào mặt. Hắn nhanh chóng đi vào, đóng cửa lại, thấy najia mỉm cười nói với mình: “Tesir, em nghe nói thu hoạch của mọi người rất tốt phải không?”

Tesir: “Tổng cộng 68 con.”

“Ồ! Nhiều quá! Đủ rồi!”

Tesir đi tới, thấy trên bàn ăn đã bày đầy đồ ăn, sau đó lại nghe najia nói: “Anh đi rửa tay đi rồi ăn cơm. Hôm nay vất vả cho anh và Abiwo rồi.”

Abiwo: “Mục a phụ, không có gì đâu, con không mệt.”

Tesir đi rửa tay, Muzai cũng dụi dụi Mục Trọng Hạ. Lúc cậu ốm, nó cũng ăn không ngon ngủ không yên, nó cần Trọng Hạ an ủi.

“Gu’an đã nướng bánh, ăn kèm cá nướng, canh gà và rau.” Mục Trọng Hạ l**m môi, “Là món cá nướng cay đó.” Rau quả trong máng trồng đều phát triển tốt, Mục Trọng Hạ lại một lần nữa phải cảm thán về những tính năng kỳ diệu của vật phẩm thuật pháp.

Trong chiếc nồi thuật pháp vuông vắn trên bàn, cá nướng được nấu trong nước súp đặc với ớt, hành tây, khoai tây chiên trắng, măng đắng, củ cải, xúc xích và thịt gà miếng. Món cá nướng như vậy chỉ cần ngửi mùi là đã ch** n**c miếng rồi.

Năm người ngồi vào bàn ăn, có một con hổ nữa. Muzai chắc chắn không thể ăn loại cá nướng này, trên đĩa của nó là một con cá nướng đã được lọc bỏ xương và không có gia vị, cùng một con gà nướng. Mục Trọng Hạ không ăn được nhiều đồ cay, cho nên món chính của cậu là trứng bác với dưa và một phần rau diếp sống.

“Abiwo, đi lấy rượu và nước ép anh đào đi.”

Abiwo quen thuộc đứng dậy lấy rượu và nước anh đào ra. Mục Trọng Hạ, Gu’an và Amunda uống nước ép anh đào, Tesir và Abiwo uống rượu.

Sau khi rót rượu và nước anh đào, dọn cơm xong, Mục Trọng Hạ nói: “Gần đây tôi bị ốm, đã khiến mọi lo lắng nhiều. Lần này, một trong những nguyên nhân khiến tôi bị ốm là do trời quá lạnh, cơ thể chưa kịp thích nghi, cũng là do mệt mỏi. Thực ra, điều quan trọng nhất là khi một người đến một nơi hoàn toàn khác với môi trường mình sống ban đầu, cơ thể cần có một quá trình thích ứng. Eden có bốn mùa xuân hạ thu đông rõ rệt, trong khi Ahan chỉ có hai mùa ấm lạnh. Cơ thể tôi đã quen với khí hậu và môi trường của Eden, khi đột nhiên đến Yahan thì sẽ cần một quá trình thích nghi, cho nên tôi mới bị sốt.

Bây giờ tôi đã hoàn toàn khỏi bệnh, cơ thể tôi đã vượt qua giai đoạn thích ứng này, chỉ cần sau này cẩn thận thì tình huống nghiêm trọng như vậy sẽ không xảy ra nữa. Khi mùa ấm đến, chúng ta sẽ nung gạch, xây nhà gạch, xây lò sưởi, giường sưởi, để mùa tuyết không quá khó khăn.”

Mắt Gu’an đỏ hoe: “Anh Mục, anh không về Eden à?”

Mục Trọng Hạ lắc đầu: “Anh sẽ không về. Anh thích nơi này, thích mọi người, không muốn rời xa mọi người, đặc biệt là Tesir.” Nói đến đây, cậu nhìn thẳng về phía đôi mắt xanh đang chăm chú nhìn mình, rồi lại nhìn Gu’an, “Việc anh bị ốm không liên quan gì đến em. Em cũng biết dạo này anh bận đến mức nào, thể lực của anh không thể so sánh với mọi người ở đây được, bị ốm rồi sốt cao là chuyện bình thường.”

Tesir giơ tay vỗ vỗ em gái ngồi bên cạnh: “Trọng Hạ đã nói không phải thì là không phải. Em nên tự chăm sóc bản thân, đừng để anh ấy lo lắng.”

Gu’an lau nước mắt, nói: “Anh Mục, em sẽ nghe lời anh, tự chăm sóc bản thân.”

Mục Trọng Hạ nâng chén lên, nói: “Nào, chúng ta uống một ly. Mùa tuyết đã đến, dã thú tạm thời đã bị đuổi đi, Tesir và Abiwo cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi. Chúc gia đình chúng ta bình an và khỏe mạnh.”

Mọi người bị bầu không khí ảnh hưởng đến không biết nên nói gì, chỉ có thể bắt chước hành động của Mục Trọng Hạ, cùng nhau nâng ly. Mục Trọng Hạ chủ động cụng ly: “Chúc mừng!”

Abiwo: “Chúc mừng!”

Mục Trọng Hạ cười thật tươi với Abiwo và uống nước anh đào trong cốc. Thấy vậy, Amunda cũng uống hết chỉ trong một ngụm.

Bên ngoài gió lạnh thổi ào ào, bốn lò sưởi trong lều mang đến hơi ấm như mùa ấm vậy. Mục Trọng Hạ làm món này có vị hơi cay, nhưng Amunda lại có thể ăn cay. Ớt là một sản phẩm xa xỉ ở Yahan. Trình độ canh tác của người Dimata thấp, đất canh tác duy nhất là trồng khoai tây trắng và lúa mạch. Lúa mạch hơi giống yến mạch, tuy không ngon lắm nhưng lại là lương thực chủ yếu của người Dimata sau khoai tây trắng. Người Dimata sẽ không sử dụng đất canh tác duy nhất của họ để trồng rau và trái cây, càng đừng nói đến ớt, mà ớt lại rất khó phát triển tốt ở Yahan. Có thể nói, ngay cả thủ lĩnh của mỗi bộ lạc cũng không thường xuyên ăn cơm trắng như Mục Trọng Hạ.

Mục Trọng Hạ nướng sáu con cá. Khi cá nướng trong nồi đã chín, cậu lại cho thêm một con cá nướng khác vào, thêm chút súp và khoai tây trắng vào rồi tiếp tục nấu. Trong lều bốc khói, Tesir, Abiwo, Amunda và Gu’an đều ăn đến mức toát mồ hôi mũi. Ăn được một nửa, Tesir và Abiwo cởi áo, chỉ còn lại áo cộc tay, Amunda cũng cởi áo khoác da thú. Mùa tuyết mà đổ mồ hôi như thế này thật thú vị. Vị cay k*ch th*ch vị giác, thật sự là một bữa ăn tuyệt vời.

“Tesir.”

Có ai đó đang gọi bên ngoài, nghe giọng thì là Tulason. Tesir mặc áo khoác lông và đội mũ rồi đi ra ngoài, ngay sau đó, Tesir lại mở cánh cửa gỗ ra, phía sau hắn có năm sáu người gồm Tulason, Suwanbi và Khanbana đang bê những chậu xương lớn bước vào. Vừa bước vào, mọi người đã vô thức hít hà, thơm quá! Sau đó thì cảm thấy rất nóng!

Mục Trọng Hạ đi tới xem trăn đã xử lý. Thấy đã ổn hết, đám Tulason rất vui mừng, nhưng ánh mắt lại không khỏi hướng về phía bàn ăn.

Trong sáu chiếc chậu lớn lần lượt đặt thịt trăn, mỡ trăn, nội tạng và da. Tulason nói: “Đây mới là một nửa, nửa còn lại sẽ mang cho cậu sau.”

Mục Trọng Hạ: “Cám ơn các anh nhiều lắm. Tesir, trời lạnh như vậy, anh lấy cho mọi người hai bình rượu đi.”

Tulason nghe vậy lập tức nói: “Không, không, đây là việc chúng tôi nên làm.”

Mục Trọng Hạ ra hiệu cho Tesir, hăn vẫn lấy hai chai rượu trong rương thuật pháp ra đưa cho đám Tulason: “Trọng Hạ đưa thì anh cứ nhận đi.”

Tulason vui vẻ nhận lấy rồi nói: “Vậy chúng tôi về đây!”

Sau đó, sáu người đi ra ngoài, rồi Mục Trọng Hạ nghe thấy Suwanbi hét lên: “Tulason! Đừng hòng chiếm làm của riêng! Bắt lấy anh ta!”

Khẽ bật cười, Mục Trọng Hạ cùng Tesir trở lại bàn ăn ngồi xuống, động tác đầu tiên của Tesir là cởi áo khoác. Mục Trọng Hạ gắp bánh bao làm từ bột lúa mạch lên, tiếp tục ăn. Trong bữa ăn của người Dimata, bột mì chỉ được dùng để làm bánh khô. Chỉ khi Mục Trọng Hạ đến, Tesir và những người khác mới có thể ăn bánh hấp mềm. Sở dĩ cho thêm bột lúa mạch là để tiết kiệm lượng bột tiêu thụ.

Sau khi cắn hai miếng, Mục Trọng Hạ hỏi: “Tesir, dã thú mang về là của tập thể, hay là mỗi người tham gia trận chiến đều có thể lấy riêng một ít?”

Tesir: “Sẽ chia. Em cần gì?”

Mục Trọng Hạ: “Nhìn thấy da trăn, em đột nhiên nghĩ tới một thứ, ăn cơm xong em sẽ nói cho anh.”

Mọi người tập trung ăn cơm.

Ăn xong, Mục Trọng Hạ không để Gu’an, Abiwo và Amunda dọn vội, mà để hết sang một bên, sau đó lấy một cuốn sổ và một cây bút ra.

Mục Trọng Hạ nói với bốn người trong nhà: “Ở Eden, các tiểu thư quý tộc và phụ nữ giàu có đều săn đón những bộ lông thú đẹp nhất và những đồ trang sức sang trọng nhất. Ít nhất 65% lông thú ở Eden đến từ Yahan. Varus từng nói trước mặt em là phu nhân Công tước Frieden có một bộ lông sư tử hoang Yahan, trị giá 500 ma tệ, tức là 5.000 tân tệ. Một viên đá thuật pháp màu xanh lục ở Eden có giá 10 tân tệ.” Đa số người Venice cũng có sản xuất lông thú, bao gồm cả chính Eden, nhưng tổng nguồn cung lông thú ở hai nơi này ít hơn nhiều so với Yahan.

Tesir trầm giọng: “Bọn anh tối đa chỉ có thể đổi một bộ da sư tử hoang lấy 10 lọ thuốc.” Với 10 lọ thuốc, theo giá của Yahan, một tấm da sư tử hoang có giá trị bằng 10 viên đá thuật pháp màu vàng.

Mục Trọng Hạ: “Ở Eden, 10 viên đá thuật pháp màu vàng chỉ có giá 2000 á tệ, tức là 20 tân tệ., bằng giá của 2 viên đá thuật pháp màu xanh lục. 2 viên đá thuật pháp xanh lục mà mua được da sư tử hoang, nhưng mang về Eden, họ bán tận với giá 500 viên đá thuật pháp xanh lục.”

Gu’an và Abiwo đều mím môi, giá cả chênh lệch quá lớn!

Mục Trọng Hạ cũng tiếc đứt ruột khi nghe điều này. Yahan giống như một thế giới nguyên thủy bị cô lập, người Dimata không có ý định rời khỏi Yahan, và các nền văn minh khác ngoài Yahan rất khó lan sang đây. Mục Trọng Hạ: “Các thương nhân Eden đã trao đổi một lượng lớn lông thú từ Yahan. Sau khi trở về Eden, họ xử lý chúng hai hoặc ba lần, sau đó bán với giá gấp mười, gấp trăm hoặc gấp mấy trăm lần giá mua. Lông thú, thảo dược, nguyên liệu từ thú hoang và quặng của Yahan đều được xử lý ở mức thô sơ nhất chỉ để đổi lấy những vật phẩm giá rẻ cực kỳ, vô cùng không phù hợp với giá trị của chúng. Đây là một tổn thất lớn.”

Tesir im lặng, Gu’an nói: “Nhưng đây là tất cả những gì bọn em có.”

Mục Trọng Hạ: “Cho nên chúng ta cần thay đổi hiện trạng.”

Tesir: “Em muốn làm gì, anh đều nghe ngươi.”

Mục Trọng Hạ: “Trước hết, chúng ta cần tự mình thực hiện quá trình xử lý cấp hai và cấp ba để phân loại da lông. Các loại da lông khác nhau có giá khác nhau. Da có thể được làm thành quần áo xa xỉ, mũ, găng tay, túi da và giày… cũng có rất nhiều giá trị trong ngành thực phẩm. Xương thú cũng vậy, quyển trục thuật pháp cần rất nhiều xương thú, nhưng mọi người lại không biết loại xương thú nào đắt tiền, loại nào không. Giờ em đã ở đây, em biết loại xương thú nào đắt nhất ở Eden, loại nào rẻ nhất, nên chúng ta cũng cần phải phân loại. Tạm thời không bán thảo dược và các bộ phận quý giá của thú hoang, chờ em nghiên cứu đã.”

Tesir hiểu ý của Mục Trọng Hạ và gật đầu. Hắn không thể quyết định các bộ lạc khác, nhưng bộ lạc thứ ba thì chắc chắn là không vấn đề!

Mục Trọng Hạ: “Đừng trực tiếp bán quặng thô nữa. Chúng ta sẽ tự tinh chế, xử lý và bán loại bán thành phẩm. Tương tự, em sẽ đưa ra giá tham chiếu ở Eden để tránh bị các thương nhân Eden ép giá. Ngoài ra, chúng ta cần phải tận dụng tối đa nguồn tài nguyên chăn nuôi. Ngoài thịt, nguồn tài nguyên dồi dào nhất của chúng ta là sữa thú mang mộc và các loại sữa động vật khác. Bánh sữa mà mọi người làm rất độc đáo, nhưng hương vị hơi khó ăn. Năm nay không có thời gian, chờ mùa ấm tiếp theo đến, chúng ta sẽ tìm cách cải thiện hương vị. Ngoại trừ bánh sữa mà bộ lạc cần, phần còn lại có thể làm thành pho mát hết. Ở Eden không có pho mát, và mọi người cũng biết rồi, nó rất ngon và giàu năng lượng. Chúng ta có thể tự mình kiểm soát giá pho mát. Hơn nữa, sữa thú còn có thể được sử dụng để làm rượu sữa.”

Gu’an kinh ngạc: “Sữa có thể làm ra rượu sao?”

Mục Trọng Hạ gật đầu nói: “Được. Với sự phát triển của nơi đây, lẽ ra rượu sữa đã xuất hiện từ lâu. Khi tới đây, anh đã rất ngạc nhiên là mọi người không dùng sữa thú để ủ rượu.”

Tesir cau mày: “Vào mùa ấm, bọn anh thường hái quả dại để ủ rượu. Không ai nói với bọn anh là sữa thú có thể ủ rượu cả.”

Khi Mục Trọng Hạ đưa học trò của mình đến đồng cỏ để thực tập, họ đã đặc biệt đến thăm xưởng rượu sữa, cho nên đương nhiên cũng tìm hiểu về lịch sử của rượu sữa. Có thể nói nó có lịch sử lâu đời, hơn 2.000 năm rồi. Nhưng ở Yahan, người Dimata sống chung với động vật mà vẫn chưa phát triển văn hóa sử dụng sữa thú để ủ rượu.

Mục Trọng Hạ: “Em biết quy trình chung của việc nấu rượu sữa, nhưng cần có thời gian để thử, bây giờ đã quá muộn rồi, chúng ta sẽ nói chuyện này sau. Ngoài sữa thú, chúng ta không thể bán dầu dã thú với giá thấp nữa. Chúng ta cũng có thể sản xuất bán thành phẩm hoặc thành phẩm để bán. Một số loại dầu mà thợ cơ khí rất cần đều được chiết xuất từ dầu thú hoang của Yahan. Chúng ta cứ làm cái này trước.” Về phần loại dầu nào có thể dùng làm mỹ phẩm thì cậu phải tìm hiểu một chút, dù sao Mục Tu cũng không học cái này ở trường.

Bốn người gật đầu. Mục Trọng Hạ vừa nói vừa viết lại.

“Chúng ta phải tận dụng 9 tháng dài của mùa tuyết, à, bây giờ chỉ còn có 5 tháng nữa thôi. Chúng ta phải tận dụng 5 tháng đó và dành nhiều thời gian nhất có thể để bộ lạc thứ ba phát huy tối đa lợi ích của những nguyên liệu có thể sử dụng để sản xuất và trao đổi.”

Nói xong, Mục Trọng Hạ nhìn Tesir và nói, “Terra đã học luyện kim với em. Em nghĩ mình có thể giao việc luyện quặng cho anh ta. Abiwo, con biết quy trình làm pho mát, cha sẽ giao việc này cho con. Gu’an, em chịu trách nhiệm làm xúc xích nhé, ở Eden không có xúc xích đâu. Anh có thể bán gia vị cho bộ lạc với giá thấp. Trong máng trồng còn có hạt giống, mặc dù số lượng chắc chắn không đủ, nhưng chúng ta có thể làm bao nhiêu thì hay bấy nhiêu. Tesir, anh hãy kiến nghị với thủ lĩnh,  trước tiên chúng ta hãy phân loại da và xương thú mà bộ lạc dự định trao đổi sau mùa tuyết, sau đó em sẽ phân cấp. Chúng ta cũng cần tổ chức những người có kinh nghiệm để xử lý da, và chế tạo thành thành phẩm hoặc bán thành phẩm. Sau đó tìm một vài người chịu trách nhiệm lọc dầu. Tesir, anh cần phải thương lượng với thủ lĩnh về tất cả những việc này.”

Tesir gật đầu: “Không thành vấn đề.”

Mục Trọng Hạ: “Có 30 người trong bộ lạc trước đây đã theo em học chữ. Em định tiếp tục, Tesir và Abiwo, hai người cũng đến học đi. Địa điểm sẽ là ở trong lều của Abiwo. Mọi người về rồi, em không cần đến lều thủ lĩnh nữa. Em cũng sẽ tiếp tục chế tạo vũ khí và kính râm. Đây là nhiệm vụ của em.”

Tesir: “Em sẽ bị tê cóng.”

Mục Trọng Hạ: “Anh về rồi, em sẽ không bị tê cóng đâu.”

Tesir rất muốn hôn najia của mình thật mạnh.

Mục Trọng Hạ liệt kê lại những gì mình vừa nói, giải thích rõ ràng cho Tesir, đồng thời dặn hắn ghi nhớ một số loại dầu mà thợ cơ khí Eden cần nhất. Sau đó, Tesir cầm lấy áo khoác da đi ra ngoài. Abiwo đi rửa bát, còn Mục Trọng Hạ dẫn Gu’an đi chế biến thịt trăn. Thịt trăn sẽ chứa ký sinh trùng nên cần phải xử lý sạch sẽ. Họ giữ lại một phần thịt trăn để dùng, phần còn lại được chế biến thành thịt khô, chờ đến mùa ấm sẽ bán cho các thương nhân Eden.

Da trăn xử lý xong thì sẽ làm các loại túi, túi xách, thắt lưng. Những thứ này chắc chắn sẽ được phụ nữ và đàn ông thượng lưu ở Eden ưa chuộng. Còn thảo dược, cậu sẽ nghiên cứu cẩn thận, và cũng phải tìm hiểu xem liệu khả năng thuật pháp của mình đã thực sự thức tỉnh hay chưa.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.