🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chương 41: Năng lực thuật pháp.

Tesir đến lều thủ lĩnh, mãi đến tối mới quay lại. Trong lúc đó, Terra, Tulason, Suwanbi và Khanbana đều bị gọi đến. Sau khi Tesir rời đi, Terra chống nạng, vô cùng xúc động và rời đi cùng với Tulason, Suwanbi và Khanbana. Mushka nhìn theo bóng dáng đứa con trai cả của mình, ánh mắt nhẹ nhõm. Ông mừng vì con cả không để bản thân sa sút; mừng vì hai người con trai của ông tuy không có tình cảm anh em sâu sắc nhưng vẫn sẵn sàng giúp đỡ lẫn nhau.

Zhela từ bên ngoài bước vào, bà không thể có mặt khi thủ lĩnh bàn công việc. Rũ bỏ lớp tuyết trên người, bà thận trọng hỏi: “Thủ lĩnh tìm Terra có việc gì sao?”

Mushka: “Bà không cần can thiệp vào chuyện của Terra.”

Zhela im lặng.

Trong những tháng lạnh nhất của mùa tuyết rơi, các chiến binh Dimata sẽ tuần tra ở rìa bộ lạc, đồng thời cũng vào rừng săn mồi, tìm kiếm những loại thảo dược quý chỉ xuất hiện trong mùa tuyết. Phụ nữ và thanh thiếu niên không sợ lạnh cũng sẽ tích cực hoạt động trong bộ lạc. Gió tuyết che trời cũng không ngăn được người Dimata ra ngoài. Người Dimata vốn có khả năng chịu lạnh bẩm sinh, cũng thể hiện sức sống bền bỉ nhất của mình trong môi trường khắc nghiệt này. Nhưng những thứ này đều cách Mục Trọng Hạ rất xa, cho dù chỉ nghe tiếng gió gào thét bên ngoài, cậu cũng không muốn đi ra nếm thử tư vị mùa đông Yahan một chút xíu nào.

Mùa tuyết năm nay, sau khi những người lính chinh chiến trở về, bộ lạc thứ ba trở nên bận rộn hơn bao giờ hết. Thủ lĩnh bộ lạc, rồi nam nữ, già trẻ đều hành động. Mục Trọng Hạ đã viết những phương pháp và biện pháp phòng ngừa tiên tiến nhất khi thuộc da và xử lý da ra giấy, đồng thời vẽ một sơ đồ đơn giản, đọc đi đọc lại cho Tulason nghe cho đến khi anh ta ghi nhớ và có thể hiểu rõ sơ đồ mới thôi. Sau đó, Tulason lại tổ chức cho phụ nữ và người già trong bộ lạc phân loại, thuộc da và bảo quản số da thu được theo phương pháp mà Mục Trọng Hạ đưa ra.

Mục Trọng Hạ cũng dùng phương pháp tương tự để dạy đại phù thủy cách chiết xuất gelatin ăn được từ da và xương, và bà cũng đã phân công những người phù hợp nhất trong bộ lạc để làm việc đó. Sau khi Tesir nói với Mushka về ý định của Mục Trọng Hạ, Mushka vô cùng phấn khích khi hiểu được những phương pháp sẽ có tác dụng gì với bộ lạc thứ ba, với Yahan. Vì vậy, người học được “công nghệ tiên tiến” của Mục Trọng Hạ nhất định phải rất đáng tin, cũng nhất định phải là người Mục Trọng Hạ biết. Sau khi học được, họ cũng sẽ chia toàn bộ quá trình thành nhiều phần và giải thích cho người trong toàn thể bộ lạc.

Khanbana và Suwanbi bất chấp gió tuyết để đến lãnh địa của các Tượng Vương, đồng thời truyền lại những vấn đề quan trọng do thủ lĩnh dặn dò, bao gồm các phương pháp và nguyên tắc thuộc da, phân loại da, chiết xuất gelatin và phân loại xương thú. Giờ phút này, lần đầu tiên người của bộ lạc thứ ba nhận ra tầm quan trọng của việc biết chữ. Không biết chữ, họ chỉ có thể truyền miệng, một khi không nhớ rõ hoặc nhớ sai thì sẽ gây thiệt hại.

Mùa tuyết lạnh buốt, bộ lạc thứ ba lại bất chấp gió tuyết để dựng lều mới. Nhiều người nhiều sức, các chiến binh không sợ cái lạnh khắc nghiệt, đã dựng một số căn lều lớn trên bãi đất trống, đó là “công xưởng” của họ. Bất luận là làm pho mát, xúc xích, hay thuộc da, chiết xuất gelatin, chế biến da v.v.., đều được thực hiện trong những xưởng này. Abiwo phụ trách làm pho mát và Gu’an phụ trách làm xúc xích. Chiếc máy xúc xích duy nhất trong bộ lạc hoạt động cả ngày lẫn đêm.

Mushka bảo Zhela chăm sóc Yehe, Terra phải phụ trách việc tinh luyện, lại còn phải học chữ nên sẽ không có thời gian chăm sóc bé. Mushka, dù ở góc độ một thủ lĩnh bộ lạc hay một người cha, đều mong muốn được thấy Terra thực sự “đứng lên” và đạt được thành tựu gì đó. Ông để Zhela đảm nhận trách nhiệm chăm sóc Yehe, chính là để Terra cống hiến hết lòng cho công việc của bộ lạc mà mình chịu trách nhiệm.

Trong lều của Tesir, Mục Trọng Hạ đang xử lý nguyên liệu và chuẩn bị chế tạo thêm hai chiếc máy làm xúc xích. Về việc mình có thức tỉnh năng lực thuật pháp hay không, vì bận rộn nên Mục Trọng Hạ cũng chưa có thời gian kiểm chứng. Có xưởng luyện kim, Mục Trọng Hạ không còn phải lo lắng về việc nguồn cung cấp nguyên liệu bị cắt khi tháo dỡ và sử dụng tất cả các vật phẩm thuật pháp bỏ đi trong bộ lạc nữa. Mục Trọng Hạ không thể tạo ra những vật phẩm thuật pháp lớn hoặc vũ khí nóng thuật pháp, nhưng cậu có thể tạo ra những vật phẩm thuật pháp cơ bản, bao gồm cả rương thuật pháp loại nhỏ, bằng những công cụ mà cậu mang theo. Ưu tiên hàng đầu bây giờ không phải là vật liệu, mà là quyển trục thuật pháp. Một khi dùng hết quyển trục thì sẽ thực sự phiền toái. Mục Trọng Hạ vẫn không biết có phải mình đã thực sự thức tỉnh năng lực thuật pháp hay chưa, mà cho dù đã thức tỉnh cũng cậu không biết sử dụng thế nào.

Trong lều hiện tại chỉ có Mục Trọng Hạ và Muzai. Sau lớp học buổi sáng, Amunda và các bạn nhỏ đã giúp xử lý xương. Thú hoang xâm lấn đã gây ra cái chết của hàng trăm người đàn ông Dimata, nhưng đồng thời cũng mang lại cho bộ lạc thứ ba một lượng lớn da, xương thú, đá trần, gân thú và các tài nguyên khác. Nội tạng của một số loài thú hoang cũng là dược liệu quý. Ở Yahan, trừ những đứa nhỏ còn chưa nhận thức được rõ thì mọi người đều cố gắng hết sức để sống sót.

Cấu trúc tổng thể của máy làm xúc xích đã được hoàn thiện, bây giờ đến phần chi tiết nhất. Trước hết, cần thiết kế vị trí của thuật pháp trận để đảm bảo máy xúc xích có thể hoạt động bình thường sau khi kích hoạt trận pháp, đạt được hiệu quả như mong muốn. Sau đó, cần sử dụng quyển trục thuật pháp để chèn các thuật pháp trận có chức năng khác nhau vào các vị trí đã thiết kế.

Mục Trọng Hạ đã từng chế tạo một chiếc máy làm xúc xích nên lần này, dù chưa dám nói đã quen tay hay việc, nhưng cậu cũng không hoàn toàn thiếu kinh nghiệm. Máy làm xúc xích cần có 3 thuật pháp trận. Một trong số đó là trận khởi động, có nhiệm vụ điều khiển thuật pháp trận còn lại để chiếc máy xúc xích hoàn thành các thao tác nghiền thịt và nhồi. Mỗi vật phẩm thuật pháp đều cần có trận khởi động. Thông thường, trận khởi động sẽ cần tới đá thuật pháp. Nhưng điều đó không có nghĩa là thuật pháp trận nào cũng cần đá thuật pháp. Máy làm xúc xích chỉ cần 2 viên đá thuật pháp. Hai viên đá thuật pháp màu trắng có thể đảm bảo máy làm xúc xích hoạt động bình thường trong 2 ngày, rất tiết kiệm năng lượng. Năng lượng của đá thuật pháp quả thực khá đủ, vì hầu hết vật phẩm thuật pháp cũng chỉ cần những viên đá thuật pháp màu trắng.

Có ba nguồn đá thuật pháp. Một là mỏ đá thuật pháp được tạo ra trong tự nhiên. Những viên đá thuật pháp được sản xuất ở Yahan đều đến từ mỏ đá thuật pháp ở đây. Một nguồn khác là từ cơ thể của dã thú và ma thú có thuật pháp. Đá trần không thể sử dụng trực tiếp. Nó cần khả năng ngưng tụ thuật pháp của pháp sư để xử lý trước khi có thể có tác dụng của đá thuật pháp. Yahan không có pháp sư và không thể ngưng tụ cho những viên đá trần. Hàng năm, những viên đá trần của Yahan chỉ có thể đổi lấy những món đồ vô giá trị. Đám thương nhân Eden đã mua lại những viên đá trần với giá cực rẻ rồi bán phần lớn cho Hiệp hội pháp sư ở Eden. Hiệp hội pháp sư sẽ kết hợp lại để ngưng tụ đá trần thành đá thuật pháp mà Eden cần. Sau khi ngưng tụ, đá trần sẽ được chia thành màu trắng, vàng và xanh lục, rất kỳ diệu.

Nguồn đá thuật pháp thứ ba là ở chính pháp sư. Pháp sư sử dụng đĩa chuyển hoá và năng lực thuật pháp của chính pháp sư để chuyển hóa năng lượng trong nguyên liệu thành đá thuật pháp. Loại đá thuật pháp này được gọi là đá chuyển hoá, yêu cầu năng lực thuật pháp của pháp sư phải rất cao. Năng lực thuật pháp của pháp sư càng cao thì khả năng chuyển hoá càng mạnh, số lượng đá có thể chuyển hoá càng nhiều và năng lượng tích trữ trong đá chuyển hoá cũng càng cao. Màu sắc của đá chuyển hoá là vàng. Màu vàng càng thuần tuý thì đá chuyển hoá càng cao cấp. Eden có một công cụ kiểm tra cấp độ đá chuyển hóa. Cấp độ của đá chuyển hóa được chia thành cấp độ từ 1-10, trong đó cấp độ 1 là thấp nhất và cấp độ 10 là cao nhất.

Bởi vì năng lượng của đá chuyển hoá là tinh khiết nhất nên nó thường được sử dụng ở những nơi cần tiêu thụ năng lượng rất lớn. Những thứ như đầu máy xe lửa, thông tin liên lạc, hệ thống sưởi ấm trong các thành trấn, vũ khí nóng cỡ lớn… đều sử dụng đá chuyển hoá. Những loại đá cao cấp như đá chuyển hoá này đã tuyệt tích ở Yahan.

Mục Trọng Hạ nhanh chóng thiết kế các vị trí trận pháp cần thiết trên hai chiếc máy làm xúc xích, sau đó đặt công cụ xuống và cầm một quyển trục thuật pháp lên. Trước đây, khi sử dụng quyển trục thuật pháp, cậu đều dựa vào ký ức mà Mục Tu lưu lại cho mình, chọn quyển trục cần thiết rồi nạp vào. Đây là lần đầu tiên Mục Trọng Hạ cẩn thận nhìn kỹ quyển trục. Vì là quyển trục sơ cấp nên thuật pháp trận trên đó cũng không phức tạp. Mục Trọng Hạ bật đèn thuật pháp lên, cẩn thận xem thuật pháp trận trên quyển trục.

Các pháp sư sẽ sử dụng khả năng thuật pháp của mình để khắc những thuật pháp trận lên những quyển trục trống làm từ xương thú. Bút thuật pháp là do các thợ cơ khí chế tạo từ đá chuyển hoá cùng một vài vật liệu. Bởi vì bút thuật pháp có chứa đựng năng lượng của đá chuyển hoá nên nó có thể ngưng tụ các nguyên tố khác nhau, cũng chính là cái gọi là khả năng ngưng tụ thuật pháp. Khi năng lượng của đá chuyển hoá trong bút thuật pháp cạn kiệt thì cần phải thay một cây bút thuật pháp khác. Cấp độ của đá chuyển hoá được sử dụng càng cao thì bút thuật pháp cũng càng cao cấp.

Chính xác thì khả năng ngưng tụ thuật pháp là gì chứ? Trong số sách của Mục Tu cũng có mấy cuốn sách cơ bản về thuật pháp, nhưng không có cuốn nào nói về cách ngưng tụ thuật pháp, mà chỉ thiên về lý thuyết thuật pháp và lý thuyết kết hợp thuật pháp với máy móc. Ngưng tụ thuật pháp là khóa học chuyên ngành dành cho các pháp sư trong học viện, khoa cơ khí không cần phải học. Mục Trọng Hạ chậm rãi xoay quyển trục trong tay và nhìn chằm chằm vào những trận pháp trên đó. Đột nhiên, tay Mục Trọng Hạ rõ ràng run lên.

Chớp mắt thật mạnh, Mục Trọng Hạ một lần nữa nhìn chằm chằm vào các đường của thuật pháp trận trên quyển trục, và một đường cong màu nhạt xuất hiện trên thuật pháp trận. Những đường cong này “chảy” chậm rãi, như thể tế bào sau khi chảy trong mạch máu lại được khuếch đại lên. Đôi tay Mục Trọng Hạ lại lần nữa run lên, ánh sáng dịu nhẹ biến mất.

Tim đập kịch liệt, Mục Trọng Hạ nhìn chằm chằm quyển trục không nhúc nhích hồi lâu. Muzai đang ngủ trưa cũng ngẩng đầu lên: “Ngao…”

Mục Trọng Hạ đặt quyển trục xuống: “Không sao.”

Thấy Mục Trọng Hạ thật sự không sao, Muzai lại nằm xuống. Mục Trọng Hạ hít một hơi thật sâu, nạp quyển trục vào súng cuộn và chuẩn bị gắn trận pháp cho hai chiếc máy làm xúc xích. Sau khi khởi động, máy làm xúc xích có thể hoạt động bình thường. Mục Trọng Hạ nói: “Muzai, đến chỗ Abiwo và đưa cho cậu ấy cái này nhé.”

Mục Trọng Hạ vừa nói, vừa viết dòng chữ chú thích “Máy làm xúc xích” bằng chữ Eden trên một mảnh giấy nhỏ.

Muzai đi tới cắn mảnh giấy, Mục Trọng Hạ mở cửa cho nó, Muzai liền chạy đi. Đóng cửa lại, gió tuyết thổi vào khiến Mục Trọng Hạ rùng mình. Sau khi Tesir trở lại, hắn đã cố gắng hết sức không để chân Mục Trọng Hạ chạm đất khi cậu đi ra ngoài. Mục Trọng Hạ muốn đến phòng luyện kim, Tesir sẽ quấn chặt cậu trong da thú, ôm cậu trong tay và cưỡi ngựa tới đó. Đã nhiều ngày trôi qua kể từ khi Tesir trở lại, ngày nào Mục Trọng Hạ cũng kiên trì dùng mỡ trăn. Hơn nữa, Tesir cũng cố gắng không để cậu bị lạnh, cho nên cậu không còn bị nứt da nữa.

Không lâu sau, bên ngoài có người gõ cửa gỗ của lều. Mục Trọng Hạ vội vàng đi tới mở cửa, Muzai lao vào trước. Abiwo bước vào sau, còn dẫn theo cả hai tộc nhân đã thành niên.

Mục Trọng Hạ: “Máy làm xúc xích đã chuẩn bị xong, có thể đưa cho y mạc của con rồi.”

Khu làm xúc xích và khu làm pho mát ở cạnh nhau. Trời lạnh như vậy, Mục Trọng Hạ sẽ không để Gu’an phải chạy đi chạy lại. Sau khi hai tộc nhân trưởng thành mang máy làm xúc xích rời đi, Mục Trọng Hạ còn bảo Abiwo uống một ly nữa thú Mangmu ấm nóng rồi mới cho cậu bé đi.

Người Dimata cũng làm bánh sữa từ sữa thú để dự trữ, nhưng hương vị hoàn toàn khác với pho mát do Mục Trọng Hạ làm. Bánh sữa không đường và công nghệ tiên tiến có vị giống sữa Mangmu, chỉ người Dimata mới ăn.

Máy làm xúc xích đã xong, Mục Trọng Hạ lại lấy một quyển trục thuật pháp ra, chăm chú nghiên cứu. Quyển trục thuật pháp vừa rồi là quyển trục kích hoạt. Còn quyển trục thuật pháp này là quyển trục để tích hợp lửa trên vũ khí. Đây cũng chính là thứ dùng để chế tạo vũ khí nóng thuật pháp. Mục Trọng Hạ vừa học được phương pháp này và đang tập trung vào các đường thuật pháp trên quyển trục. Chẳng bao lâu sau, các đường cong từ nguyên tố lửa tràn ngập thuật pháp trận trên quyển trục, nó chảy chậm rãi, giống như một sợi máu mỏng.

Sau khi chớp mắt, quyển trục lại trở lại trạng thái “bình thường”. Mục Trọng Hạ một tay chống đầu, cảm thấy thật phức tạp. Tám chín phần là cậu đã thức tỉnh năng lực thuật pháp rồi. Khi tham gia các tiết học với các sinh viên của Học viện thuật pháp, cậu vẫn thường nghe họ nói về trải nghiệm của mình với trận pháp điêu khắc. Một pháp sư có thể trực tiếp khắc thuật pháp trận  lên một vật phẩm thuật pháp, nhưng điều đó đòi hỏi năng lực của pháp sư phải rất cao. Một khi tay bị rung hoặc có sự cố xảy ra, vật phẩm thuật pháp sẽ hỏng ngay lập tức, và cần có thợ cơ khí sửa lại. Vì vậy, để đảm bảo an toàn, thuật pháp trận sẽ được khắc trước lên quyển trục.

Sau khi bình tĩnh lại, Mục Trọng Hạ lại cầm quyển trục lửa kia lên. Sớm hay muộn, cậu cũng sẽ dùng hết quyển trục thuật pháp mình mang theo. Nếu cậu có thể tự mình khắc được quyển trục thuật pháp, dù chỉ có thể khắc được thuật pháp trận cơ bản nhất thì cũng đủ cho vùng đất Yahan lạnh giá này.

Mục Trọng Hạ in các kết cấu của quyển trục lửa ra giấy, rồi cẩn thận sao chép lại. Đối với những pháp sư phi thuật pháp, các thuật pháp trận trên quyển trục chỉ là những bức tranh cao thâm. Ngay cả khi họ có thể vẽ, nhưng nếu không có năng lực thuật pháp thì đó cũng chỉ là những đường nét phức tạp mà thôi.

Khi Tesir đội gió tuyết quay lại lều cùng Abiwo và Amunda thì ngửi thấy mùi cơm thơm phức trong lều. Trời lạnh nên Mục Trọng Hạ hầm một nồi đồ ăn lớn cùng bánh bao hấp. Thức ăn do Mục Trọng Hạ mang đến và thức ăn do Tesir được phân chia đều được trộn với bột yến mạch và bột lúa mạch. Tesir, Abiwo và Amunda chủ yếu ăn thịt nên việc giữ thức ăn cho đến mùa ấm sẽ không vấn đề gì.

Bộ lạc hiện đang bận rộn với tất cả các giao dịch chuẩn bị cho mùa ấm sắp đến, toàn bộ đều do Tesir điều phối. Chỉ có hắn mới có thể đảm nhận việc này, thậm chí thủ lĩnh cũng không được. Thủ lĩnh không thể ngày nào cũng tìm Mục Trọng Hạ thảo luận, qua lại cũng không tiện, cho nên chỉ có Tesir là thích hợp nhất. Thủ lĩnh cũng đã chính thức quyết định chọn Tesir làm thủ lĩnh tiếp theo của bộ lạc. Hoang thú xâm lấn, Tesir đã dẫn dắt các chiến binh của bộ lạc thứ ba chiến đấu ở vùng đất hoang. Mùa ấm đang đến, và nếu bộ lạc thứ ba có thể trao đổi “những thứ mới” của họ theo kế hoạch của Mục Trọng Hạ để lấy nhiều vật tư hơn, thì địa vị người kế nhiệm thủ lĩnh của Tesir sẽ vững vàng không thể lay chuyển.

Việc đầu tiên ba cha con làm khi vào lều là cởi áo khoác, mũ và kính râm. Ba người dùng nước nóng chuẩn bị sẵn trong chậu để rửa tay, Mục Trọng Hạ ngồi xổm, nhìn mặt và tay Abiwo xem có bị nứt da không. Mục Trọng Hạ không biết cách làm sản phẩm chăm sóc da nên chỉ chiết xuất mỡ trăn và đưa cho phụ nữ, trẻ em cùng người lớn tuổi trong bộ lạc. Mỡ trăn thực sự hữu ích, không chỉ có tác dụng giữ ẩm mà còn có tác dụng rõ rệt với bệnh cước.

Cả nhà ngồi vào bàn ăn, Muzai không thể đợi được nữa. Mục Trọng Hạ đặt một nồi lớn pho mát hầm thịt đặc biệt nấu cho Muzai trước mặt nó. Mục Trọng Hạ không khỏi cảm thán lần nữa. Cậu chưa bao giờ thấy một con hổ lớn thích ăn pho mát. Trong thời gian lạnh nhất của mùa tuyết, những ma thú của chiến binh khác cũng sẽ ăn thịt do bạn đồng hành nướng, nhưng chủ yếu vẫn ăn thịt sống. Muzai thì khác. Kể từ khi Mục Trọng Hạ hồi phục và có thể nấu ăn, Muzai không cần phải ra ngoài săn bắn hay chiến đấu, đã từ chối ăn thịt sống. Muzai không ăn thịt sống nên Mục Trọng Hạ cũng chiều theo. Sau bữa sáng, cậu sẽ nấu hoặc nướng số thịt mà Muzai cần trong ngày. Trong toàn bộ lạc Dimata, chỉ có Muzai là sướng vậy thôi. Cũng vì thế nên lông nó lúc nào cũng mịn màng.

Abiwo và Amunda đang tập trung ăn. Điều hạnh phúc nhất là được ăn đồ ăn do Mục a phụ nấu mỗi ngày. Rõ ràng, Tesir cũng đang đói. Mục Trọng Hạ đã quen với việc ăn ba bữa một ngày, nhưng Tesir và Abiwo vẫn duy trì thói quen ăn hai bữa một ngày. Hai cha con sẽ ăn sáng rất nhiều và sẽ không về vào buổi trưa. Đây là bữa ăn thứ hai trong ngày hôm nay. Mùa tuyết kéo dài, lương thực dự trữ bao nhiêu cũng vẫn thiếu hụt. Chỉ có Mục Trọng Hạ và Amunda vẫn ăn ba bữa một ngày ở nhà. Tesir không cho phép Mục Trọng Hạ giảm bớt bữa ăn của mình, còn Mục Trọng Hạ thì không cho phép Amunda giảm bớt số bữa ăn.

Mục Trọng Hạ cho một ít ớt vào hầm, ớt cậu trồng đã bắt đầu ra quả. Amunda có thể ăn một chút đồ cay, trong mùa tuyết lạnh này, ăn đồ cay nóng là thích nhất.

Cơm nước xong, Abiwo rửa bát rồi đi ra ngoài đổ nước thải. Khi tuyết rơi dày đặc, Mục Trọng Hạ đã bảo Abiwo và Amunda chuyển đến đây. Ở đây ấm áp, ngay cả Muzai cũng ngủ ở đây. Lều của Abiwo và Amunda thì dùng làm lớp học hàng ngày.

Khi Tesir quay lại, Abiwo và Amunda đã mỗi đứa cầm một tập tranh lên xem. Bên ngoài trời tối như mực, và hầu hết các lều của bộ lạc cũng đã tối tăm. Nhưng bên trong lều của Tesir có 4 máy sưởi và 3 lò than đang tỏa nhiệt, cộng thêm 3 chiếc đèn thuật pháp, khiến căn lều tràn ngập ánh sáng. Mục Trọng Hạ cũng sợ lạnh, nếu không nhiều nhất chỉ cần 2 cái máy sưởi là đủ rồi. Muzai đang tản nhiệt ở cửa. Ba cha con thì đều mặc áo cộc tay và quần đùi.

Sau khi hoàn thành công việc của mình, Tesir bắt đầu báo cáo kết quả lao động ngày hôm nay của tộc nhân cho Mục Trọng Hạ. Cách bốn ngày, Mục Trọng Hạ sẽ đến từng “xưởng” để kiểm tra tiến độ và xem kết quả có đủ tiêu chuẩn hay không, cũng phải xem xem có sai sót nào trong việc phân loại da và xương thú hay không. Thú Mangmu là loài động vật ăn cỏ có năng suất sữa cao, có thể thụ thai và sản xuất sữa quanh năm. Đây cũng là nguồn sữa chính của Yahan. Người Dimata dựa vào sữa có hàm lượng calo cao của thú Mangmu để không chỉ bồi bổ cơ thể mà còn cung cấp lượng calo cần thiết trong mùa tuyết.

Tất cả sữa trong lãnh địa của thủ lĩnh thu được hàng ngày đều được sử dụng để làm pho mát. Vì bên Tả Hữu Tượng Vương không có người hướng dẫn nên chủ yếu vẫn chỉ làm bánh sữa. Bởi vì sữa thú Mangmu của lãnh địa thủ lĩnh đều đã dùng để làm pho mát, cho nên bánh sữa sẽ do phía Tả Hữu Tượng Vương cung cấp. Họ sẽ gửi bánh sữa tới đây đúng hạn.

Liếc nhìn hai đứa con trai đang chăm chú đọc sách, Mục Trọng Hạ lại gần Tesir nhỏ giọng nói: “Ngày mai lấy cho em một ít xương thú hoang nhé.”

Tesir hạ giọng: “Làm gì vậy?”

Mục Trọng Hạ: “Xem ra em thật sự có năng lực “kia” rồi.”

Quai hàm của Tesir lập tức cứng lại, hắn vươn tay ôm lấy najia của mình. Mục Trọng Hạ rúc vào ngực Tesir, mơ hồ nói: “Có lợi có hại. Nếu em có thể hiểu được nguyên tắc “đó”, ít nhất chúng ta cũng có thể thoát khỏi sự trói buộc của đám thương nhân buôn lậu kia một chút.”

Tesir cúi đầu, hôn lên môi najia.

Abiwo nhìn lên rồi lập tức cúi đầu xuống. Vì còn có bọn nhỏ nên hai người chỉ hôn sâu một lúc rồi tách ra. Không đợi đến ngày mai, Tesir đứng dậy, mặc đồ cẩn thận và rời khỏi lều. Khi quay lại, trên tay hắn đã có một hộp xương thú hoang.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.