Chương 42: Kế hoạch của Mục Trọng Hạ
Về “khả năng” thức tỉnh thuật pháp, Tesir và Mục Trọng Hạ đều có thái độ giống nhau – che giấu. Người Dimata vốn đã rất kính trọng thợ cơ khí, pháp sư lại càng là những nhân vật thần thánh nằm ngoài tầm với của họ. Ngay cả khi Mục Trọng Hạ có thể học cách sử dụng năng lực thuật pháp của mình để chế tạo quyển trục cùng thuốc men, họ vẫn sẽ sử dụng rương thuật pháp trong tay Mục Trọng Hạ để che đậy. Có rương thuật pháp trong tay, sẽ không ai biết cậu đã mang theo bao nhiêu lọ thuốc và quyển trục. Tới mùa ấm, họ sẽ đổi được một ít vật tư từ những kẻ buôn lậu Eden, cũng đủ để che đậy.
Bọn nhỏ và Muzai đều ở đó nên hai người cũng không thân mật. Nép mình trong vòng tay ấm áp của Tesir, Mục Trọng Hạ cảm thấy khá bình tĩnh. Tesir còn thấy áp lực hơn cậu.
Ngày hôm sau, sau khi dạy học cho mọi người ở lều của Abiwo và Amunda, Mục Trọng Hạ quay về một mình, ba cha con mỗi người uống một ly sữa thú Mangmu rồi đi làm. Cách chế tạo bút thuật pháp của pháp sư vẫn nằm trong trí nhớ của Mục Tu, vì sinh viên cơ khí cũng phải học thứ này trong học viện. Mục Trọng Hạ đi tới rương thuật pháp, nơi cậu cất giữ thuốc, tiền xu và những vật có giá trị khác, và lấy một túi tiền cũ của Mục Tu ra. Bên trong đó có đá thuật pháp và đá chuyển hoá của Mục Tu. Bạn cùng lớp của Mục Tu chỉ lấy tiền, còn gửi lại những viên đá thuật pháp cho cậu. Đối với thợ cơ khí, đá thuật pháp thông thường không có giá trị gì, học viện sẽ phân bổ cho họ một chỉ tiêu cố định hàng tháng để họ sử dụng để rèn luyện kỹ năng. Học viện thuật pháp cũng sẽ bán đá chuyển hoá cấp một và cấp hai mà họ ngưng tụ được cho sinh viên khoa cơ khí với giá rất thấp, đổi lại, đối phương sẽ chế tạo bút thuật pháp miễn phí cho họ.
Mục Trọng Hạ lấy hai viên đá chuyển hoá cấp một ra, nhỏ giọng nói: “Mục Tu, cảm ơn cậu.” Cảm ơn cậu đã để lại cho tôi một khối tài sản quý giá, dù là kiến thức về cơ khí hay kiến thức về pháp thuật mà sinh viên cơ khí cần có, bao gồm cả viên đá chuyển hoá, có thể mang lại cho cậu sự tự tin để sống trong thế giới pháp thuật này. Cậu chân thành hy vọng Mục Tu cũng có thể có một cuộc sống mới hạnh phúc ở thế giới khác.
Vật liệu cần thiết để chế tạo bút thuật pháp đều là những vật liệu cơ bản của vật phẩm thuật pháp, thứ duy nhất có thể coi là đặc biệt chính là đá chuyển hoá. Những nguyên liệu cơ bản này đều có trong hộp dụng cụ của Mục Tu. Mục Trọng Hạ chưa bao giờ chạm vào những vật liệu này. So với các vật liệu được Mục Trọng Hạ và tộc nhân tinh luyện được, các vật liệu trong hộp công cụ của Mục Tu rất tinh vi.
Sau khi viết quy trình chế tác ra giấy và chắc chắn rằng mình đã ghi nhớ tất cả, đồng thời luyện tập trong đầu vài lần, Mục Trung Hạ lấy chiếc bút máy ra. Vật liệu được nấu chảy và sắp xếp lại dưới bút máy. Đặt đá chuyển hoá và hai vật liệu còn lại vào đĩa chuyển hoá rồi khởi động. Lấy đồng hồ bỏ túi ra bấm giờ. Quá trình này sẽ mất khoảng 8 phút. Đĩa chuyển hoá sẽ phát ra tiếng bíp, thông báo quá trình chuyển hoá đã hoàn tất. Sự kết hợp của các vật liệu tái tổ hợp giàu năng lượng của đá chuyển hoá đã hoàn thành. Mục Trọng Hạ hít sâu một hơi rồi cầm lên xem. Nhìn có vẻ không khác gì Mục Tu từng làm, dùng đĩa chuyển hoá sẽ an toàn hơn. Hít một hơi thật sâu, Mục Trọng Hạ cầm chiếc bút máy lên.
40 phút sau, một cây bút thuật pháp mới toanh đã ra đời trong tay Mục Trọng Hạ. Đây có được coi là cây bút thuật pháp đầu tiên trên lục địa Yahan không? Mục Trọng Hạ trong khổ tìm vui mà nghĩ. Có bút thuật pháp, nhưng làm thế nào mới có thể sử dụng cây bút thuật pháp này để ngưng tụ các nguyên tố và vẽ thuật pháp trận đây? Mục Trọng Hạ cười khổ, hiện tại chỉ có thể bước từng bước một thôi.
Cầm quyển trục lửa mà mình đã nghiên cứu hôm qua, Mục Trọng Hạ cầm cây bút thuật pháp lên rồi tập trung vào nó. Mười phút sau, Mục Trọng Hạ đặt bút thuật pháp xuống, không biết nên bắt đầu từ đâu. Điều này giống như có một cuốn sách chuyên môn đại học trước mặt một đứa trẻ mới sinh, cho dù chỉ số IQ của đứa trẻ là 300 thì nó cũng sẽ không biết bắt đầu từ đâu. Nếu không có sự hướng dẫn của giáo viên dạy thuật pháp thì ngay cả khi thức tỉnh khả năng thuật pháp của mình, bạn cũng sẽ không biết cách sử dụng nó. Mục Trọng Hạ ngồi bên bàn lặng lẽ suy nghĩ một lúc lâu, sau đó mới đặt lại cây bút thuật pháp vào hộp dụng cụ, rồi sao chép lại sơ đồ trận pháp lên quyển trục.
※
Tesir không hỏi quá trình nghiên cứu năng lực thuật pháp của Mục Trọng Hạ diễn ra như thế nào, và Mục Trọng Hạ cũng không nói cho Tesir biết kế hoạch của mình. Mọi việc bên phía lãnh địa thủ lĩnh của bộ lạc thứ ba vẫn đang diễn ra một cách có trật tự. Dưới sự hỗ trợ của Tesir, Mục Trọng Hạ bắt đầu các nghiên cứu mới. Mặc dù dã thú đã bị đẩy lùi, nhưng không có nghĩa là thời gian sắp tới của mùa tuyết sẽ hoàn toàn an toàn. Bộ lạc vẫn đang chuẩn bị cho trận chiến sắp tới.
Trước đó, hàng loạt thương binh, những người tử trận và đồng đội ma thú từ tiền tuyến trở về đã khiến Mục Trọng Hạ vô cùng chấn động. Đối với một người sống ở một đất nước yên bình như cậu, đây không chỉ là thử thách về mặt thị giác mà còn là tác động về mặt tâm lý.
Khi Tesir quay lại thì thấy Mục Trọng Hạ đang vẽ bản thiết kế. Hắn bước tới: “Đây là cái gì?”
Mục Trọng Hạ ngẩng đầu: “Em muốn chế tạo một bộ áo giáp cho Muzai, còn cả anh và Abiwo nữa. Ít nhất là cũng có thể bảo vệ chỗ hiểm của mọi người.”
Tesir cúi xuống hôn l*n đ*nh đầu Mục Trọng Hạ để bày tỏ lòng biết ơn với najia. Mục Trọng Hạ đặt bút xuống: “Tesir, em có chuyện muốn cùng anh thương lượng.”
Tesir ngồi trên sàn cạnh Mục Trọng Hạ: “Em nói đi.”
Mục Trọng Hạ: “Em có thể xác nhận, mình quả thực đã thức tỉnh năng lực thuật pháp, nhưng lại không biết sử dụng nó như thế nào. Em nghĩ chúng ta không cần đợi mùa ấm để thương nhân Eden đến Yahan mới bán đồ nữa. Khi mùa ấm đến, chúng ta mang hàng tới đại lục Venice đi. Lý do khiến các thương nhân ở Eden ép giá là vì chúng ta chỉ có thể bán hàng cho họ. Em nghĩ chúng ta cần tìm một số đối thủ cạnh tranh cho hàng hóa của mình. Em tin họ sẽ có hứng thú với những mặt hàng này. Đồng thời, em cũng muốn tới đại lục Venice để tìm hiểu xem có cuốn sách nào về pháp thuật có thể mua được hay không. Nếu em may mắn gặp được một pháp sư thì có thể có cơ hội giao tiếp với người đó. Chỉ cần biết cách ngưng tụ thuật pháp, nếu không em sẽ bỏ phí khả năng này vì không thể sử dụng nó. Đại lục Venice ở khá gần Eden, chắc chắn sẽ có các pháp sư.”
Tesir suy nghĩ rất lâu mới hỏi: “Em có bao giờ nghĩ đến việc quay lại Eden không?”
Mục Trọng Hạ không chút do dự lắc đầu: “Em chưa từng nghĩ tới việc đó. Hơn nữa, anh yên tâm để em về Eden một mình sao?”
Tất nhiên là không yên tâm, nhưng giờ Tesir không thể nói ra điều đó được. Trọng Hạ đã thức tỉnh năng lực thuật pháp, nếu cứ ở lại Yahan thì quá bất công với cậu. Đôi khi, Tesir cảm thấy bản thân thật mâu thuẫn.
Mục Trọng Hạ nắm lấy tay Tesir, nói: “Em biết anh nghĩ em phải ở lại Yahan là quá bất công, nhưng em thực sự không thể quay lại Eden được. Nếu em quay lại Eden và có người nhận ra em, em sẽ gặp rắc rối. Ở Eden, em gần như chẳng đi được tới đâu cả. Nếu quay lại đó, em chắc chắn sẽ không thể đến nổi quận Ailin chứ đừng nói là chủ thành. Em không quen thuộc với Eden, anh thực sự yên tâm để em đi sao?”
Tesir: “Không yên tâm.”
Mục Trọng Hạ: “Cho nên đừng nghĩ tới Eden nữa. Chuyên môn của em vẫn là ở phương diện cơ khí, về mặt thuật pháp, em chỉ cần biết cách ngưng tụ năng lực và cách chế tạo những quyển trục cùng các loại thuôc cơ bản nhất. Em nghĩ việc này không khó. Nếu thực sự không được thì chúng ta vẫn có thể kiếm tiền để mua quyển trục và thuốc. Em chỉ muốn thử xem mình có thể tìm được cơ hội hay không thôi.
Hơn nữa, đại lục Venice ở khá gần với Eden và Siam nên chắc chắn họ sẽ có quan hệ kinh doanh với nhau. Eden nghiêm cấm xuất khẩu vũ khí thuật pháp, nhưng thuốc và quyển trục cơ bản chắc chắn không quá nghiêm ngặt. Em đoán rằng ngay cả khi hầu hết các loại thuốc và quyển trục ở Venice đều đắt hơn Eden thì chắc chắn vẫn rẻ gấp mấy lần Yahan. Nhân tiện, chúng ta đến đại lục Venice để kinh doanh, đồng thời mua thuốc và quyển trục ở đó. Mặt khác, điều này cũng có thể gây áp lực lên các thương nhân Eden, khiến họ phải hạ giá cho chúng ta. Chúng ta cũng có thể xem xét môi trường kinh doanh ở đại lục Venice. Nếu hàng hóa của chúng ta có thể vào thị trường Venice thì có thể thoát khỏi rất nhiều những hạn chế mà các thương nhân Eden áp đặt lên chúng ta.
Chúng ta cũng có liên hệ với bộ lạc thứ tư và thứ năm về việc kinh doanh da lông thú. Với sự hỗ trợ của họ, trong tương lai, bộ lạc thứ nhất và thứ hai sẽ thận trọng hơn với chúng ta và sẽ không luôn cố gắng tìm cách áp đảo chúng ta nữa. Nếu được, chúng ta có thể chuẩn bị mọi thứ để khởi hành vào tháng cuối cùng của mùa tuyết.
Mặc dù đại lục Venice không thịnh vượng như Eden, nhưng chắc chắn không thiếu những người giàu có. Nếu chúng ta có thể tìm được thành công một thương đội phù hợp và thiết lập mối quan hệ kinh doanh lâu dài với họ, thì trong tương lai chúng ta có thể không cần phải đích thân vận chuyển hàng hóa đến đại lục Venice nữa. Anh nghĩ sao?”
Tesir nói mà không cần suy nghĩ: “Nghe theo em.”
Mục Trọng Hạ: “Trước mùa ấm còn có hoang thú xâm lấn không?”
Tesir im lặng hai giây rồi nói: “Anh đã chuẩn bị xuất phát rồi. Vào cuối mùa tuyết, dã thú sẽ có một cuộc tấn công lớn. Trước khi mùa tuyết kết thúc, chúng sẽ quay trở lại bình nguyên Phong Bạo.”
Mục Trọng Hạ ôm Tesir, không muốn người đàn ông phải xuất chinh. Tesir ôm chặt Mục Trung Hạ, nói: “Anh cùng Abiwo sẽ bình an trở về.”
Sau khi ôm Mục Trọng Hạ một lúc, Tesir mặc quần áo, đội mũ rồi đi ra ngoài. Trong lều thủ lĩnh, đại phù thuỷ, Terra, Tulason, Suwanbi và Khanbana đều có mặt. Tesir nói ý của Mục Trọng Hạ, những người còn lại đều im lặng. Sau khi Mushka và đại phù thủy trao đổi ánh mắt, Mushka nói: “Nghe lời Mục đại sư.”
Đối với một nơi gần như không có hoạt động kinh doanh nào như Yahan, cạnh tranh kiểu gì, kinh doanh kiểu gì, thị trường gì… tất cả những cụm từ như thiên thư này, Mushka đều sẽ để Mục đại sư quyết định.
Các chiến binh của bộ lạc thứ ba sắp phải ra trận lần nữa. Lần này, một đội hộ vệ của lều thủ lĩnh cũng sẽ đi theo với mục đích luyện binh, Khanbana cũng nằm trong số đó. Mushka phái hai hộ vệ ở lều thủ lĩnh tới chỗ Tả Hữu Tượng Vương để thông báo cho họ về quyết định của Mục đại sư. Như vậy, Tả Hữu Tượng Vương sẽ có thể chuẩn bị trước. Về phần bộ lạc thứ tư và thứ năm, cứ đợi đến khi đám người Tesir xuất chinh rồi cử người đến hỏi cũng được. Lúc này họ cũng đang bận rộn với chuyện xuất chinh, giờ có cử người đi thì họ cũng chưa thể quyết định được. Thực ra, Mushka vẫn luôn cân nhắc việc liên kết với bộ lạc thứ tư và thứ năm để chống lại bộ lạc thứ nhất và thứ hai. Nếu thật sự có thể thuyết phục được hai bộ lạc cùng đi đến đại lục Venice, có lẽ bộ lạc thứ ba thực sự có thể liên kết được với bộ lạc thứ tư và thứ năm. Bộ lạc thứ năm và bộ lạc thứ nhất nằm ở một bên sông Zanao nên họ luôn bị bộ lạc thứ nhất áp bức nặng nề hơn các bộ lạc khác, nếu không thì trước đó, thủ lĩnh của bộ lạc thứ năm đã chẳng khách khí với Tesir như vậy.
Chuyến viễn chinh thứ hai của Tesir và Abiwo sắp diễn ra, Mục Trọng Hạ đã dành thời gian để chế tạo áo giáp. Vì việc này, thậm chí cậu còn không nấu ăn, ngoài lúc ăn và ngủ, lúc nào cậu bận rộn trong phòng luyện kim. Năm ngày sau, Tesir, Muzai và Abiwo chuẩn bị cho chuyến viễn chinh thứ hai trong mùa tuyết rơi. Đêm trước chuyến đi, Mục Trọng Hạ đã giao áo giáp mình làm cho Tesir. Ma thú có 20 bộ áo giáp, chiến binh có 20 bộ áo giáp lớn và 10 bộ áo giáp nhỏ.
Áo giáp của chiến binh là áo giáp nửa thân. Cái gọi là áo giáp nửa thân có nghĩa là không có mũ, và chỉ bảo vệ ngực, bụng, cẳng tay và đùi. Áo giáp của ma thú tập trung vào việc bảo vệ đầu, khuỷu tay và bụng. Lần vừa rồi, trên người Muzai có nhiều vết thương, còn rụng cả lông, khiến Mục Trọng Hạ rất đau lòng. Tất cả các loại áo giáp đều chỉ có trận pháp làm lạnh, cường hóa và phòng thủ. Trận pháp làm lạnh có tác dụng làm dịu vết bỏng do sấm sét và lửa tấn công. Cường hoá là để tăng cường khả năng làm lạnh và sức phòng thủ của áo giáp. Mũ giáp sẽ cản trở chiến binh chiến đấu. Cả hai cha con đều nói mình không muốn đội mũ giáp nên không có bộ giáp nào trong số 30 bộ áo giáp chiến binh do Mục Trọng Hạ sản xuất có mũ cả. Bao gồm cả vũ khí thuật pháp được chuẩn bị cho chuyến viễn chinh này, trong tay Mục Trọng Hạ chỉ còn lại chưa đến 30 quyển trục, trong khi cậu đã mang hơn một ngàn quyển trục đến Yahan.
Đưa những thứ này cho Tesir, Mục Trọng Hạ nói: “Anh, Muzai và Abiwo mỗi người giữ thêm một bộ, phần còn lại, anh có thể đưa cho bất cứ ai anh muốn. Tulason và Suwanbi là những bạn thân nhất của anh. Em nghe nói Khanbana cũng xuất chinh. Một số người bạn của Abiwo cũng đi nữa. Điều quan trọng nhất là mọi người đều có thể sống sót nếu mặc áo giáp. Chúng ta chắc chắn sẽ có thêm thuốc. Tính mạng là trọng nhất, nếu không còn mạng thì chẳng còn gì cả.”
Tesir ôm lấy najia đang dặn dò, không hề tránh né con trai mình mà hôn mạnh lên môi najia. Sau khi Tesir buông ra, Mục Trọng Hạ liền xoa đầu Abiwo và nói: “Hãy bảo vệ bản thân thật tốt.”
Abiwo: “Con sẽ. Mục a phụ, đừng quá vất vả.” Cậu bé sợ Mục a phụ sẽ bị sốt lần nữa.
Mục Trọng Hạ: “Yên tâm, lần này ta sẽ không ốm đâu.”
Đêm đó, Mục Trọng Hạ liên tục bị Tesir xỏ xuyên, từ trong lều đến phòng tắm. Sáng sớm, tiếng tù và vang lên, Mục Trọng Hạ nhũn chân, một lần nữa nhìn người yêu, con trai cả và bé bự (Muzai) lên đường ra trận trong gió tuyết.
Lần này, đội ngũ xuất chinh còn dẫn theo 10 phụ nữ cường tráng. Tất cả họ đều đã học cách sơ cứu cơ bản từ Mục Trọng Hạ trước đó. Họ cùng xuất chinh để đảm bảo các chiến sĩ sẽ được chữa trị ngay khi bị thương, điều này có thể giảm thiểu thương vong cho binh lính. Việc này cũng là do Mục Trọng Hạ đề xuất. Những chiến binh bị thương không thể chờ tới khi quay trở lại bộ lạc để được chữa trị (cầu nguyện) được, nếu không, những người bị thương nặng sẽ chết trước khi quay trở lại.
Khi đại quân lên đường viễn chinh, Mục Trọng Hạ mới quấn kít mình, dẫn Gu’an và Amunda đến lều thủ lĩnh. Vừa đến nơi, Mushka lập tức nói: “Mục đại sư, nếu con cần gì thì cứ bảo Gu’an qua đây là được.” Ông cũng sợ Mục Trung Hạ sẽ lại lạnh cóng nếu chiếc chăn ấm Tesir rời đi.
Mục Trọng Hạ cởi mũ xuống, nói: “Thủ lĩnh, con có hai việc muốn bàn với ngài.”
Mushka: “Con nói đi!”
Mục Trọng Hạ: “Hàng năm, bộ lạc đã thua lỗ rất nhiều trong việc buôn bán đá trần. Năm nay, chúng ta có thể bán những vật phẩm mới để bù đắp cho số tài nguyên lẽ ra sẽ thu được từ việc bán đá trần những năm trước. Vì vậy, con nghĩ, năm nay bộ lạc đừng giao dịch đá trần nữa, cứ giữ hết lại đi.”
Mushka suy nghĩ một lúc rồi nói: “Được.”
Trên thực tế, với tư cách là thủ lĩnh, việc những viên đá trần mỗi năm đều bị bán với giá thấp như vậy khiến ông rất đau lòng.
Mục Trọng Hạ: “Chắc chắn Tesir đã kể cho ngài nghe về kế hoạch đến đại lục Venice của bọn con trong mùa ấm. Con định tới đó để xem liệu chúng ta có thể tìm được pháp sư nào giúp chúng ta ngưng tụ những viên đá trần hay không, cho dù phải tốn chút tiền cũng được, thà vậy cũng còn hơn là bán giá rẻ cho thương nhân Eden.”
Mushka gật đầu: “Những chuyện này đều nghe con.”
Mục Trọng Hạ tiếp tục: “Việc thứ hai, con muốn làm một chiếc chân giả cho Terra. Con đã nói chuyện này với Tesir, nhưng trước đó, bộ lạc quá bận nên không có thời gian. Có chân giả, Terra có thể đi bộ, hoặc thậm chí cưỡi ngựa, cho nên anh ta sẽ có thể làm được nhiều việc hơn. Terra cũng là con trai của thủ lĩnh ngài, những lúc Tesir quá bận, con nghĩ để anh ta ra mặt sẽ thích hợp hơn nhiều.”
Mushka lập tức kích động: “Terra có thể đứng lên được sao? Không cần nạng?”
Mục Trọng Hạ: “Chân giả chính là để lắp chân cho Terra. Nó không thể khiến anh ta đi lại tự nhiên như trước, nhưng chắc chắn sẽ tiện lợi hơn so với việc sử dụng nạng và không ảnh hưởng đến việc cưỡi ngựa.”
Hốc mắt Mushka lập tức ươn ướt, ông cúi đầu thật sâu : “Cảm ơn Mục đại sư.”
Mục Trọng Hạ lập tức đưa tay đỡ ông dậy, nói: “Tesir không có ở đây, nhưng con cần phải làm một cái khuôn cho chiếc chân gãy của Terra đã, cần phải làm trong lều của ngài.”
Mushka lập tức gọi người vào, bảo họ gọi Terra, rồi sai người gọi cả đại phù thủy. Có đại phù thủy ở cùng, lại còn ở trong lều thủ lĩnh, Mục Trọng Hạ hoàn toàn tránh được nghi ngờ. Không phải Mục Trọng Hạ e ngại, mà là giữa Terra và Tesir đã từng có khúc mắc vì chuyện của Nijiang. Bây giờ cậu là najia của Tesir, vẫn nên tránh ở một mình với Terra thì hơn. Cậu sẽ không thể một người yêu cậu vô cùng như Tesir phải bực bội vì người khác.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.