🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chương 43: Bộ lạc thứ tư cầu viện

Sau khi được gọi tới lều thủ lĩnh, Terra đã biết Mục Trọng Hạ tìm mình vì chuyện gì, đôi mắt anh đỏ hoe vì phấn khích: “Mục đại sư! Cho dù ngài cần bao nhiêu, tôi cũng sẵn lòng trả! Tôi cầu xin Mục đại sư hãy làm chân giả cho tôi!”

Mục Trọng Hạ suy nghĩ một chút rồi nói: “Chiếc nạng đã có giá 50 chiếc xương thú rồi. Khi chiếc chân giả này làm xong, tôi sẽ lấy 100 viên đá thuật pháp màu trắng, 50 viên trong số đó sẽ được trao lại cho bộ lạc, bởi vì bộ lạc cung cấp vật liệu, và 50 trong số đó là tiền công của tôi.”

Terra gật đầu thật mạnh: “Tôi có! Tôi có! Tôi sẽ trả!” Đối với Terra, mức giá này coi như tặng không rồi. 100 viên đá thuật pháp màu trắng chỉ bằng 10 viên đá thuật pháp màu vàng! Ngang với giá của một lọ thuốc mà thôi!

Mục Trọng Hạ: “Tôi cần đo chân anh trước đã, sau đó mới lấy mẫu được.”

Đại phù thủy liên tục lau khóe mắt. Chim tuyết nhung của Eden cứ liên tục mang đến hy vọng cho họ. Bà vô cùng hy vọng chim tuyết nhung của Eden có thể ở lại Yahan, ở lại với bộ lạc thứ ba mãi mãi. Có Mushka và Đại phù thủy, Mục Trọng Hạ đã đo chân còn lại của Terra, sau đó sử dụng một loại vật liệu giống như thạch cao ở Yahan – thứ này có tên là viêm thổ, là một loại bùn đỏ – với nước và băng gạc để làm mô hình chân cho anh.

Chân trái của Terra bị cắn đứt ở đầu gối. Sau khi lấy mẫu chân cho Terra, Mục Trọng Hạ đã dẫn Gu’an và Amunda rời đi. Terra kích động đến mức một lúc lâu sau vẫn không thể bình tĩnh được. Anh vội vã chống nạng trở lại lều và lấy những viên đá thuật pháp màu vàng mà anh đã tích lũy được từ trong hộp ra. Lúc trước, anh đã để lại toàn bộ cho Nijiang, tay không rời nhà, nhưng sau đó lại phụ trách việc luyện kim và được bộ lạc khen thưởng. Giờ anh đã có thể tự mình nuôi con gái Yehe của mình, cũng làm cuộc sống của bản thân và con gái mình ngày càng tốt hơn. Terra vô cùng biết ơn và sùng bái Mục đại sư, người đã cho anh niềm hy vọng trong cuộc sống.

Cả Mushka và Terra đều quyết định, tạm thời chưa nói với Zhela về chuyện này. Chờ khi Terra thực sự có thể đứng dậy bằng cái gọi là chân giả rồi nói cho bà cũng không muộn.

Trong tay Mục Trọng Hạ cũng không còn nhiều quyển trục thuật pháp, cậu phải để dành dùng khi cần thiết, cho nên tạm thời không thể chế tạo vũ khí và áo giáp thuật pháp được. Tuy nhiên, vũ khí và áo giáp thông thường vẫn sẽ tiếp tục được sản xuất. Mục Trọng Hạ dẫn Amunda đến phòng luyện kim, Gu’an vẫn phụ trách làm xúc xích. Abiwo đã ra trận, và người phụ trách làm pho mát bây giờ tên là Fajib. Anh ta là một người rất cẩn thận, còn từng là dũng sĩ của Hùng Ưng Vệ, nhưng bị mất một mắt trong trận chiến, dây thần kinh ở đùi cũng bị thương nên đã thọt chân. Anh ta được Tesir gọi tới làm pho mát, sau đó thì để anh ta chịu trách nhiệm làm việc này luôn. Dù sao Abiwo cũng vẫn còn là một đứa trẻ, tương lai sẽ trở thành một dũng sĩ, vì vậy không thể luôn chịu trách nhiệm làm pho mát được.

Khi Terra đến phòng luyện kim, anh đưa 50 viên đá thuật pháp màu trắng cho Mục Trọng Hạ, 50 viên còn lại đã đưa cho a phụ mình. Mushka không giữ lại 50 viên đá này làm của riêng, mà đưa hết cho đại phù thủy để sung vào quỹ chung của bộ lạc. Trong phòng luyện kim, Terra dường như có nguồn năng lượng vô tận. Ở phòng bên cạnh, Mục Trọng Hạ mặc quần áo thoải mái đang vẽ bản thiết kế, Amunda thì đang xem một tập tranh. Tập tranh có rất ít chữ nên bé đã sử dụng phương pháp này để tăng cường khả năng nhận dạng từ của mình. Nếu gặp từ nào không biết, bé sẽ đánh dấu lại, chờ khi Mục a phụ rảnh rồi lại hỏi.

Sau khi đội ngũ xuất chinh tới tiền tuyến, Tesir gọi Tulason, Suwanbi và Khanbana. Hắn tặng cho mỗi người trong số họ một bộ áo giáp chiến binh và một bộ áo giáp ma thú. Ngoài ra, binh tướng của Hùng Ưng Vệ và Tả Hữu Tượng Vương cũng được hai bộ áo giáp. Sau khi nhận đồ, Tulason, Suwanbi và Khanbana cười toe toét đến tận mang tai.

Đối với các chiến binh trẻ, Abiwo cũng phân phát 10 bộ áo giáp. Baisimi và Ifusai mỗi người một bộ, và bảy chiến sĩ bằng tuổi họ đã chiến đấu vô cùng dũng cảm trong trận chiến trước cũng đều được phân một bộ. Mặc dù Mục Trọng Hạ đã bảo Tesir và Abiwo giữ lại mỗi người thêm một bộ áo giáp, nhưng cả hai đều không làm theo. Tiếng tù và chiến đấu vang lên, đội quân hoang thú đã lại xuất hiện.

Hôm ấy, trong đội quân của bộ lạc thứ ba, những chiến sĩ có vũ khí thuật pháp mới là những người tiên phong trong giai đoạn khốc liệt nhất, ở giữa là những chiến sĩ với vũ khí thông thường mới, theo sau là những chiến sĩ chưa có vũ khí mới, và cuối cùng là đội quân trẻ tuổi kia.

Voi rừng xuất hiện, lần này bộ lạc thứ ba không mang theo pháo ngắn. Họ không có nhiều đạn pháo, còn phải để dành cho mùa tuyết tiếp theo. Nhưng có nỏ hạng nặng mở đường, Tesir cầm thương trên tay và lao về phía trước cùng Muzai. Voi rừng bị nỏ nặng bắn thẳng vào mặt, vung chiếc vòi dài ra. Muzai bị vòi voi đánh trúng, ngay sau đó, Khanbana bị hất tung lên không trung. Không ai kịp để ý đến Muzai và Khanbana. Tesir đã nhảy từ lưng cự ma tượng sang lưng voi rừng. Bộ giáp nửa người của hắn phát ra những vệt sáng dùng để chống lại các đòn tấn công.

Muzai bị vòi voi quật lăn mấy vòng trên mặt đất, lúc nhanh chóng đứng dậy còn thấy đầu choáng váng. Thuật pháp trận trên áo giáp của nó cũng đang phát sáng, Muzai gầm lên, không hề sợ hãi lao về phía voi rừng. Nó há to miệng và bắn lửa thuật pháp ra, sau đó, móng vuốt vồ lên mặt sói hoang. Máu sói hoang phun ra, tia sét phóng ra từ miệng nó cũng đánh trúng mũ giáp của Muzai. Trận pháp làm lạnh và trận pháp phòng thủ của mũ giáp lập tức hoạt động, vững vàng bảo vệ đầu Muzai. Muzai c*n v** c* sói hoang, trận pháp cường hoá trên áo giáp phát sáng rực rỡ, nó đã cắn đứt cổ sói hoang.

Bên kia, Khanbana cũng bị hất văng, nặng nề ngã xuống đất. Trận pháp cường hoá trên áo giáp ở ngực và bụng được kích hoạt, nhưng Khanbana vẫn đau tới nhe răng trợn mắt. Hắn thở ra một hơi rồi nhanh chóng đứng dậy, cầm kiếm thuật pháp chém thẳng vào con thú hoang đang lao tới. Đồng đội ma lang của hắn cũng nhân cơ hội cắn chết đối thủ. Voi rừng thì đang gầm lên thảm thiết dữ dội. Ngọn giáo trong tay Tesir dũng mãnh đâm vào xương sống của voi rừng, đầu ngọn giáo nổ tung bên trong cơ thể nó. Cự ma tượng của Tesir cũng đâm những chiếc ngà dài của nó vào ngà của con voi rừng, chiếc vòi dài của nó cũng quật thẳng vào phần mặt bị thương của voi rừng.

Phía sau, Abiwo và những người bạn đồng hành của mình đang săn lùng những con thú hoang đơn độc. Máu bắn tung tóe trên mặt, nhưng Abiwo không có thời gian để lau đi. Bộ giáp nửa người trên người thỉnh thoảng lại tỏa sáng rực rỡ, bảo vệ ngực, bụng và đùi cậu bé khỏi tấn công của dã thú và những tổn thương do móng vuốt cùng hàm răng sắc nhọn gây ra. Có áo giáp bảo vệ, Abiwo và những người bạn của mình càng dũng cảm hơn. Abiwo hiện tại chỉ có một niềm tin. Tiêu diệt nhiều thú hoang hơn, trở thành dũng sĩ càng sớm càng tốt và bảo vệ Mục a phụ.

Ở hậu phương có hai lều trại, mỗi lều có ba chiếc máy sưởi, rất ấm áp. Mười người phụ nữ làm nhân viên y tế đã điều trị khẩn cấp cho những chiến sĩ bị thương. Cầm máu, khử trùng, khâu vết thương, bó nẹp và bôi thuốc — đây là những phương pháp sơ cứu cơ bản nhất mà họ đã học được từ Mục đại sư. Trong lòng tất cả những chiến sĩ bị thương được lập tức điều trị đều vô cùng biết ơn Mục đại sư.

Khi màn đêm buông xuống, tiếng tù và báo chiến thắng của bộ lạc thứ ba vang lên, đội quân dã thú đã bị đánh bại. Những con thú hoang bị đánh bại đã hoảng loạn chạy về phía bình nguyên Phong Bạo. Tesir đứng trên xác voi rừng, giơ cao ngọn thương và hô lớn.

“Gào gào gào—— “

Các chiến sĩ của bộ lạc thứ ba cũng giơ vũ khí lên và hô lớn. Họ đã một lần nữa đánh bại dã thú, một lần nữa bảo vệ bộ lạc thứ ba, và cũng một lần nữa thể hiện bản lĩnh của mình.

Tulason đến chỗ Khanbana và hỏi: “Anh ổn chứ?”

Khanbana mỉm cười vỗ ngực: “Không sao, xương không gãy.”

Tulason vỗ vỗ Khanbana rồi cũng cười. Thể chất của người Dimata vốn đã cường tráng, xương cốt cũng chắc khỏe nên khi có áo giáp, họ càng mạnh mẽ hơn!

Khanbana chạm vào bộ giáp trên người và nói: “Tôi không biết liệu Tesir có cho tôi luôn không, hay sẽ lấy lại.”

Tulason: “Lấy lại cũng không sao. Khi chiến đấu, Tesir chắc chắn sẽ lại đưa cho chúng ta.”

Có rất ít người mặc áo giáp, không những những người này đều sống sót, mà họ còn kinh ngạc trước sức mạnh của áo giáp. Muzai cũng nhảy lên xác voi rừng và cọ cọ đồng đội của mình. Tesir sờ đầu nó, cẩn thận nhìn xem Muzai có bị thương không. Thấy nó ổn, hắn ra lệnh thổi tù và, mọi người lập tức dọn dẹp chiến trường.

Một chiến mã phi nước đại từ phía sau đến và dừng trước voi rừng.

“Ưng Vương! Bộ lạc thứ tư phái người tới cầu viện! Duanwaqi bị thương nặng, có hai con voi rừng xuất hiện trong lãnh thổ của họ!”

Tesir: “Khanbana!”

Khanbana lập tức cưỡi ngựa chạy tới: “Có tôi!”

Tesir lệnh cho Khanbana dẫn đội cận vệ của thủ lĩnh và một số chiến sĩ quét dọn chiến trường và ngăn thú hoang quay trở lại. Sau đó, hắn dẫn hai phần ba số quân đến bộ lạc thứ tư. Tất cả những thiếu niên đều ở lại. Khi rời đi, Tesir còn dẫn theo hai người phụ nữ chịu trách nhiệm cứu chữa y tế. Người Dimata lớn lên trên lưng ngựa, cả nam lẫn nữ, già trẻ đều có thể cưỡi ngựa. Ngựa chiến của Dimata chạy rất nhanh. Giữa trưa ngày hôm sau, từ khi bộ lạc thứ tư phái người đến cầu cứu, các chiến sĩ do Tesir chỉ huy đã đến chiến trường của họ.

Không kịp chào hỏi lãnh đạo bên bộ lạc thứ tư, Tesir và Muzai dẫn đầu lao về phía một con voi rừng đang nổi cơn thịnh nộ. Hai người phụ nữ đi theo những người đến cầu viện, bước vào hậu phương của bộ lạc thứ tư.

Các dũng sĩ của bộ lạc thứ ba xuất hiện đã nâng cao tinh thần chiến đấu cho các chiến binh của bộ lạc thứ tư. Và khi thấy các chiến sĩ của bộ lạc thứ ba có nhiều vũ khí thuật pháp như vậy, các chiến sĩ của bộ lạc thứ tư đều chết lặng. Chuyện tiếp theo khiến họ càng sốc hơn. Tesir điều khiển chiến mã tới bên cạnh cự ma tượng, cây thương thuật pháp trong tay hắn đâm mạnh vào một trong hai chân sau của voi rừng, sau đó là tiếng voi rừng gầm lên. Tốc độ của cự ma tượng không nhanh bằng ngựa chiến, sức bền khi chạy trên đường cũng không đủ nên Tesir đã không cưỡi cự ma tượng tới đây.

Tulason và Suwanbi hô lớn, sử dụng vũ khí thuật pháp trên tay để dọn đường. Các ma thú mặc áo giáp cũng đi theo đồng đội của mình để chiến đấu chống lại thú hoang. Các chiến sĩ của bộ lạc thứ tư đã từng nhìn thấy áo giáp, nhưng chỉ có chiến sĩ người Eden mới có, và áo giáp mà bộ lạc thứ ba mặc rõ ràng khác với áo giáp của người Eden. Điều khiến họ càng khó tin hơn là ma thú của bộ lạc thứ ba cũng có áo giáp, dù số lượng chỉ khoảng 10 đến 20. Nhưng vẻ xa hoa giàu có này lại khiến cho các chiến sĩ bộ lạc thứ tư tại hiện trường ngơ ngác.

Trong hậu phương của bộ lạc thứ tư, Duanwaqi, người bị voi rừng đánh trọng thương, lại nôn ra máu. Anh ta bị thương nặng vì cứu em trai mình. Em trai của Duanwaqi, Duanharan vô cùng chật vật, hai mắt đỏ bừng nhìn anh trai bị thương nặng, cố gắng không để nước mắt rơi xuống. Cửa lều mở ra, Yijige đã đi cầu viện đang vội vã dẫn hai người phụ nữ vào.

“Tôi đã dẫn đại phù thuỷ của bộ lạc thứ ba về!”

Đại phù thuỷ của bộ lạc thứ ba?

Duanharan chưa kịp hỏi thì đã bị một người phụ nữ mạnh mẽ đẩy sang một bên.

“Tránh sang một bên!”

Gasu đẩy Duanharan đang cản đường sang một bên, và một người phụ nữ khác theo sau, Ersong, ngồi xổm xuống bên cạnh cô. Gasu: “Lấy một chậu nước sạch tới đây! Nhanh lên!”

Yijige không kịp giải thích, trong lều có nước đang đun, y vội vàng lấy một chậu nước. Gasu rửa tay, Ersong chờ cô rửa xong thì lấy một chậu nước sạch khác.

Duanwaqi bị nội thương, gãy xương cẳng tay ở cánh tay phải và một vết thương sâu ở xương đùi. Ersong mở miệng Duanwaqi, đổ một chai nhỏ màu đỏ và một chai nhỏ màu xanh vào miệng anh ta để cầm máu và chữa nội thương. Đầu tiên, Gasu dùng gạc nhúng nước để rửa vết thương trên chân của Duanwaqi. Thuốc trong chiếc lọ nhỏ màu đỏ bắt đầu có tác dụng, lượng máu chảy ra từ vết thương trên chân của Duanwaqi cũng bắt đầu giảm đi. Sau đó, Gasu lấy thuốc khử trùng từ hộp điều nhiệt thuật pháp trên thắt lưng ra, nhúng gạc vào và khử trùng cho Duanwaqi, khiến anh ta đau tới mức đang hôn mê cũng phải tỉnh lại.

Mở mắt ra, nhất thời, Duanwaqi có hơi bối rối, không biết mình đang làm gì. Sau đó, cơn đau tột cùng lại ập đến, anh ta nhận ra có hai người phụ nữ lạ mặt đang chạm vào chân mình.

Yijige: “Ưng Vương! Bọn họ là đại phù thuỷ của bộ lạc thứ ba!”

Gasu: “Chúng tôi không phải phù thủy, chúng tôi là hộ lý.”

Đương nhiên, họ học được từ “hộ lý” này từ Mục Trọng Hạ.

Hộ lý? Là gì cơ?

Duanwaqi đột nhiên nghiến chặt hàm, bắp đùi co rút đau đớn. Yijige nhanh chóng giải thích tình hình hiện tại. Duanwaqi cảm thấy vô cùng phức tạp. Người được cho là dũng mãnh nhất Yahan lại đang ở đây?

Sau khi Gasu khử trùng chân cho Duanwaqi, Ersong nhanh chóng rắc bột gây tê lên vết thương trên đùi anh ta. Gasu lấy một chiếc kim cong và sợi bông đã tiêu độc trong hộp ra. Sau đó, dưới ba đôi mắt trừng lớn, Gasu đã khâu vết thương trên đùi Duanwaqi như thể khâu quần áo, và Ersong lại rắc một lớp bột khác rồi cuối cùng mới băng bó lại. Cuối cùng, Gasu còn ghép được xương cánh tay bị gãy của Duanwaqi. Người Dimata rất nhạy cảm với xương, vì họ đã dùng xương thú từ khi còn rất nhỏ. Mà xương người hay xương thú thì cũng đều là xương.

Gasu không quan tâm Duanwaqi có đau hay không, cô gọn gàng di chuyển cánh tay bị gãy của Duanwaqi, nhưng không hề nhẹ nhàng, lại dùng nẹp xương thú cố định, rồi cuối cùng mới lấy một lọ nhỏ màu vàng trong túi ra – chính là thuốc hạ sốt – đưa cho Yijige: “Một viên đá màu vàng.”

Yijige vô thức nhận lấy, Ersong lại nói: “Chi phí chữa bệnh và thuốc là một viên đá thuật pháp màu vàng.”

Duanwaqi: “Yijige, đưa cho cô ấy đi!” Một viên đá thuật pháp màu vàng chỉ mua được một lọ thuốc, nhưng anh ta đã uống tới ba lọ! Còn không tính thuốc rắc ngoài!

Duanharan: “Em có đây!”

Anh ta đứng dậy và lao ra khỏi lều.

Sau đó, Gasu nói với Yijige: “Hãy cho anh ta ăn nhiều thịt hơn trước khi vết thương lành lại. Đừng tháo băng hoặc thực hiện bất kỳ động tác mạnh nào cho đến khi xương tay liền lại, nếu không xương sẽ bị cong.”

Khi Gasu dặn dò Yijige về vấn đề bảo dưỡng tiếp theo, Duanharan đã chạy trở lại, đi cùng anh ta còn có một số người của bộ lạc thứ tư. Họ đều đang bị thương. Lúc này, binh lính ở hậu phương đa phần không thể ra chiến trường được nữa.

Sau khi dặn dò Yijige, Gasu nói: “Bộ lạc thứ ba chúng tôi sẽ giúp bộ lạc thứ tư các anh tiêu diệt thú hoang. Các anh chuẩn bị cho chúng tôi một chiếc lều, vì chúng tôi còn phải chữa trị cho những người bị thương của bộ lạc chúng tôi.”

Duanwaqi: “Yijige.”

Yijige đưa chiếc lọ nhỏ màu vàng cho Duanharan: “Theo tôi!”

Sau khi Yijige dẫn Gasu và Ersong rời đi, mấy người tới sau liền hỏi: “Duanwaqi, anh không sao chứ?”

“Duanwaqi, anh thấy khỏe hơn chưa?”

Duanharan đỡ Duanwaqi, để anh ta nằm lại. Duanwaqi: “Tôi đỡ hơn nhiều rồi.”

Trong năm bộ lạc Yahan, chỉ có bộ lạc thứ ba là còn nhiều thuốc như vậy thôi. Thuốc của bộ lạc thứ tư đã cạn kiệt trong cuộc xâm lược của dã thú lần trước, nếu không Duanwaqi đã chẳng bị thương nặng như vậy. Tất nhiên, thuốc của bộ lạc thứ ba dồi dào cũng là do kho thuốc cá nhân của Mục Trọng Hạ đã nhanh chóng cạn kiệt .

Có người toàn thân đầy máu xốc cửa đi vào: “Voi rừng đã bị giết!”

Những người trong lều lập tức kích động. Lại có thêm người đến: “Tesir đã tự mình g**t ch*t một con voi rừng!”

Trong lều im lặng một lúc, Duanharan không thể tin được: “Một mình anh ta g**t ch*t một con voi rừng sao?!!”

Người kia: “Tesir có một ngọn thương thuật pháp cực mạnh. Anh ta chém gãy chân con voi rừng, sau đó nhảy lên người nó. Sau vài cú đâm, voi rừng đã chết!”

Trong lều yên tĩnh.

Người kia: “Bộ lạc thứ ba có rất nhiều vũ khí thuật pháp! Tesir còn mặc áo giáp! Ma thú của anh ta cũng có áo giáp!”

Duanharan: “Tôi đi xem xem!”

Duanharan lao ra khỏi lều, lên ngựa chạy đi. Có người trong lều thắc mắc: “Thật sự là của hồi môn của najia nhà Tesir sao? Như thế không phải là quá nhiều sao?”

Mọi người đều vô cùng nghi hoặc. Dù là của hồi môn thì số lượng cũng quá nhiều rồi, lại còn toàn vũ khí thuật pháp nữa.

Sau khi Tesir dẫn quân đến, hai con voi rừng nhanh chóng bị hạ gục. Một khi voi rừng chết, đại quân dã thú sẽ dễ đối phó hơn. Tesir cũng không hăng hái giúp bộ lạc thứ tư giết dã thú. Sau khi giết hai con voi rừng, Tesir bảo Tulason dẫn các chiến sĩ trở lại lãnh địa của bộ lạc thứ ba, hắn sẽ ở lại để sắp xếp cho những người bị thương trong bộ lạc của mình, đồng thời đi gặp Duanwaqi đã tỉnh lại kia.

Gió: ơ tự dưng thích bạn Gasu thế, nếu Duanwaqi mà còn độc thân mà tác giả cho nên duyên với bạn í thì hay ho nhể :D

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.