Chương 53: Nhiều như vậy!
Tướng Ewei đã ăn tối và đang xử lý công việc quân sự trong phòng. Tongya vui vẻ chạy tới, đẩy cửa ra: “Tướng quân! Vũ khí của ngài đã xong! Đại sư Samer bảo ngài đi lấy!”
Tướng Ewei đứng lên: “Xong rồi sao?”
Tongya gật đầu thật mạnh: “Xong rồi! Có 7 thuật pháp trận!”
Tướng Ewei chạy ra ngoài với vẻ mặt mừng như điên.
Lúc này, trên tầng hai của khách sạn tốt nhất thành Yolu, thành chủ Bonatch, Xifeng và Wusheng đều ở đó. Mục Trọng Hạ quá mệt mỏi, nên sau khi ăn tối xong, Tesir đưa cậu đến khách sạn do Bonatch sắp xếp riêng cho cậu. Mục Trọng Hạ vừa đến, Bonatch, Xifeng và Wusheng cũng đến theo. Những món vũ khí như trường thương chắc chắn là loại vũ khí đầu tiên ở lục địa Rodrigue. Ngay khi nghe đến ngọn thương thuật pháp mà Mục Trọng Hạ làm cho tướng Ewei có bảy thuật pháp trận, họ càng muốn được nhìn thấy ngọn thương càng sớm càng tốt. Bảy thuật pháp trận chính là vũ khí thuật pháp trung cấp, có cùng cấp độ với thanh đao thuật pháp trước kia của Tướng Ewei.
Nhưng khi tận tay cầm cây thương này, bọn họ đều có chung một cảm giác – nó chắc chắn tốt hơn thanh đao thuật pháp trước kia của tướng Ewei nhiều! Tất nhiên không ai nói ra cả, nhưng suy nghĩ thì như nhau. Không ai trong số ba người có mặt thử kích hoạt thuật pháp trận, bởi vì đây là thương của Tướng Ewei và anh ta phải là người đầu tiên thử nghiệm nó.
Cửa phòng mở, Tướng Ewei lao vào. Thứ đầu tiên anh ta nhìn thấy là ngọn thương màu xanh tím trong tay thành chủ. Bonatch mỉm cười đưa ra: “Tướng Ewei, đại sư Samer đã làm xong trường thương cho anh, và nó rất tuyệt.”
Ewei bước tới nhận lấy cây thương từ thành chủ. Chỉ riêng trọng lượng thôi đã khiến anh ta rất hài lòng. Cây thương này nhẹ hơn của Tesir nhưng lại rất phù hợp với thói quen của tướng Ewei. Tướng Ewei bước ra ngoài cửa, xoay viên đá thuật pháp, ngọn thương bùng cháy. Nhìn những ngọn lửa có màu sắc khác nhau trên đầu và thân thương, trên mặt tướng Ewei chỉ còn lại một biểu cảm duy nhất – Tôi thích nó!
Không cần thử nữa. Với kinh nghiệm của mình, Tướng Ewei có thể nói rằng đây là một món vũ khí rất tốt. Sau khi tắt ngọn lửa, Tướng Ewei quay lại và cúi đầu thật sâu trước Mục Trọng Hạ: “Cảm ơn đại sư Samer.”
Mục Trọng Hạ: “Không có gì.”
Lúc này, Tesir mới nói: “Đã muộn lắm rồi.”
Khi hắn nói điều này, mọi người đều hiểu ý. Mặc dù mọi người có mặt đều muốn nói chuyện với đại sư Samer nhiều hơn nữa, nhưng họ chỉ có thể tạm biệt và tạm thời rời đi. Mọi người vừa rời đi, Tesir liền đóng cửa lại, nói: “Trọng Hạ, đi tắm đi.”
Mục Trọng Hạ duỗi người, nói: “Em không muốn cử động nữa.”
Tesir: “Anh bế em đi.”
Dũng sĩ Dimata cao lớn dễ dàng bế najia người Eden nhỏ nhắn của mình vào phòng tắm. Căn phòng đắt nhất trong khách sạn này có bồn tắm thuật pháp sang trọng và chậu thuật pháp để đựng nước nóng. Sau khi Tesir cho nước vào, hắn c** q**n áo cho najia gần như đã ngủ gật của mình và đặt cậu vào nước có nhiệt độ thích hợp. Mục Trọng Hạ thoải mái đến mức r*n r*, buồn ngủ thì thầm: “Tesir, anh cũng tắm đi.”
Tesir không vội bước vào bồn tắm, mà đun nóng nước và gội đầu cho Mục Trọng Hạ trước. Đây là lần đầu tiên hắn gội đầu cho Mục Trọng Hạ từ sau khi đưa cậu rời khỏi Eden. Mục Trọng Hạ mệt đến mức không nhấc nổi ngón tay, chỉ nằm tận hưởng sự phục vụ của Tesir. Vốn định tối nay sẽ tính doanh số bán hàng hôm nay, nhưng có vẻ như chỉ đành chờ đến mai thôi. Hôm nay cậu thực sự mệt quá rồi.
“Tesir.”
“Ừ.” Người đàn ông đang nghiêm túc gội đầu cho najia lúc này lại quá im lặng.
Mục Trọng Hạ không nhận ra sự bất thường này, cậu nhắm mắt ậm ừ: “Mặc dù người Venice cũng sống trong lều, nhưng trong thành này lại đầy những ngôi nhà bằng gạch và đá. Hẳn là người Dirott cũng có thể nung gạch, nhưng vẫn khác với gạch của Eden. Khi bộ lạc học cách nung gạch, và khi em học được thuật pháp, ngôi nhà gạch của chúng ta có thể được sưởi ấm bằng thuật pháp mà không cần đốn nhiều củi nữa. Mà thực ra nhé, ở trong lều lâu vậy rồi, em cảm thấy lều cũng rất tốt. Sau này bộ lạc không cần xây toàn bộ nhà gạch đâu, nhưng các xưởng sản xuất đều phải là nhà gạch.”
“Trọng Hạ,” Tesir nói, “Ở Yahan quá khổ.”
Mục Trọng Hạ mở mắt ra.
Tesir tiếp tục cúi đầu gội đầu cậu, nói: “Thành Yolu rất tốt.” Thành Naj sẽ càng tốt hơn thành Yolu. Ngay cả một thị trấn nhỏ ở Venice cũng thịnh vượng và thoải mái hơn Yahan, chưa kể cậu còn có thể có được địa vị và ưu đãi khi ở đây.
Mục Trọng Hạ lập tức hiểu ý Tesir: “Dù tốt đến đâu cũng vẫn không có anh mà.”
Tesir ngước mắt lên.
Mục Trọng Hạ giơ tay, ngón tay ướt chạm lên đôi mắt xanh: “Nếu thích cuộc sống thượng lưu, em có thể trực tiếp nhờ trường học hoặc hiệp hội cơ khí ra tay giải quyết Varus. Về phần Công tước, ông ta sẽ không bao giờ vì một đứa con ngoài giá thú mà xúc phạm một thợ cơ khí đầy hứa hẹn. Em cũng có thể làm theo sự sắp xếp của hiệp hội cơ khí và kết hôn với người phụ nữ mà họ chọn cho em, sinh con, rồi nuôi nấng vô số người tình bên ngoài.”
Đôi mắt xanh của Tesir như muốn giết người. Hắn không thể chịu đựng được việc najia của mình có thể trở thành của người khác.
“Tesir, trước khi gặp anh, không ai yêu em cả. Em khao khát được ai đó thực sự yêu thương, không phải vì em là thợ cơ khí. Điều em khao khát là tình yêu trọn đời giữa hai người. Yahan rất lạnh lẽo và nguyên sơ, nhưng nó cũng có vẻ đẹp khiến người ta phải động lòng. Tương lai của em sẽ chỉ có ở Yahan thôi.”
Tesir nghiến chặt hàm, múc một gáo nước ấm gội đầu cho Mục Trọng Hạ. Sau khi gội đầu cho cậu xong, Tesir vào bồn tắm, đặt najia lên người và hôn cậu cuồng nhiệt.
Chẳng bao lâu, cơ thể Mục Trọng Hạ đã bị dũng sĩ Dimata cường tráng xỏ xuyên. Lưỡi kiếm sắc bén, hết lần này đến lần khác chọc thủng bức tường ẩm ướt bên trong cậu, khiến cậu chìm vào vòng xoáy d*c v*ng hỗn loạn từ linh hồn đến thể xác.
Sau khi làm xong, cả đêm hai người chỉ đơn thuần ngủ. Chưa nói đến những người xung quanh, mà lần này bọn họ ra ngoài để đổi lấy thêm vật tư, thật sự sẽ không ổn khi cứ dính lấy nhau như vậy. Mục Trọng Hạ rất mệt, nhưng toàn bộ quá trình, Tesir đã tự mình làm hết mọi việc, cậu chỉ cần nằm cho hắn làm là được. Nhưng dù vậy, Mục Trọng Hạ cũng lúc tỉnh lúc mơ. Nằm thôi cũng rất tốn sức. Khi cơn buồn ngủ ập đến, Mục Trọng Hạ chỉ nhớ là mình đã nằm trên lồng ngực rắn chắc của Tesir.
Ngày hôm sau, Mục Trọng Hạ ngủ thẳng đến lúc tự tỉnh lại. Khi mở mắt ra, cậu thấy một mảng lông. Mục Trọng Hạ mỉm cười vươn tay ôm lấy nó: “Muzai…”
“Ouch~ ” Tràn đầy tủi thân.
“Mục a phụ.”
Mục Trọng Hạ ngẩng đầu: “Amunda.”
Amunda đang đọc sách, đứng lên nói: “Mục a phụ, a phụ đã đến quảng trường, bảo con và Muzai ở đây với cha.”
Mục Trọng Hạ ngồi dậy: “Con ăn sáng chưa?”
“Ăn rồi. Con cũng đã làm bữa sáng rồi, ở trong nồi ạ.”
Mục Trọng Hạ: “Cha dậy rửa mặt trước dã. Hôm qua Mục a phụ bận quá, tối nay con và Muzai cũng ở khách sạn nhé.”
Amunda: “Con và a huynh ở trong lều được rồi.”
Mục Trọng Hạ chỉ cười. Lát nữa ra ngoài cậu sẽ đặt thêm hai phòng nữa, để Gu’an, Ersong và Gasu nghỉ đêm ở khách sạn.
Thợ cơ khí Eden đến từ Yahan đã chế tạo một ngọn thương thuật pháp với 7 thuật pháp trận cho Tướng Ewei. Đêm qua, tin tức này lan khắp thành Yolu. Kết quả là khi Mục Trọng Hạ đưa Muzai và Amunda đến quảng trường, cậu đã phải giật mình vì đám đông quá đông. Người của bộ lạc thứ ba, thứ tư và thứ năm đều bận rộn đến mức chân không chạm đất, nhưng ai cũng vui ra mặt. Nếu hàng hóa họ mang theo có thể bán được, điều đó có nghĩa là họ có thể đổi được rất nhiều vật tư mà họ cần.
Tesir đã đến đây ngay trước bình minh. Đêm qua ai cũng hưng phấn quá mức nên cũng dậy sớm. Tesir chỉ đơn giản tổ chức một cuộc họp buổi sáng rồi bảo người của bộ lạc thứ tư và thứ năm cử người mang vật tư về trước. Nếu kịp thì lại mang một chiếc xe trống tới đón họ. Cả Duanwaqi và Bubahan đều không có vấn đề gì. Họ cũng đã nghĩ đến chuyện này hôm qua rồi.
Mục Trọng Hạ vừa đến, đám đông náo nhiệt trên quảng trường lập tức yên tĩnh hơn rất nhiều. Sau đó có người chủ động nhường đường cho cậu. Mục Trọng Hạ thầm toát mồ hôi. Cậu thực sự cảm nhận được thân phận của một thợ cơ khí bên ngoài rồi. Mục Trọng Hạ đang đi về phía căn lều nhỏ của mình thì bị một thanh niên chặn lại.
“Đại sư Samer.”
Chàng trai thấp thỏm chào hỏi. Mục Trọng Hạ nhận ra, đó chính là người có thẻ số 4.
Mục Trọng Hạ nhẹ nhàng hỏi: “Đã có vật liệu chưa?”
Hai mắt thanh niên sáng lên, vội vàng gật đầu: “Có rồi, có rồi!”
Người bạn đồng hành hôm qua đi cùng cậu ta lập tức đi tới, đưa chiếc hộp đang cầm ra: “Tất cả đều ở đây.”
Mục Trọng Hạ mở hộp ra xem xét, thấy có đủ nguyên liệu, liền đóng nắp lại rồi nói: “Buổi chiều lại đến gặp tôi nhé.”
“Cám ơn đại sư Samer!”
Thanh niên kia lập tức trả phí. Tesir đã đến ngay khi Mục Trọng Hạ xuất hiện. Hắn nhận lấy chiếc hộp từ đối phương và thu 550 viên đá thuật pháp màu vàng mà họ đưa cho Mục Trọng Hạ. Xifeng đúng lúc xuất hiện: “Đại sư Samer, tôi dẫn cậu đến phòng luyện kim.”
Phòng luyện kim duy nhất ở thành Yolu nằm trong doanh trại quân đội, nếu không có người của quân đội dẫn thì Mục Trọng Hạ không thể vào được.
Tesir đưa Mục Trọng Hạ đi theo Xifeng. Bên kia có người hâm mộ: “Minalo, cậu thật may mắn!”
※
Sau khi chế tạo vũ khí thuật pháp cho phụ tá Tongya và chàng thanh niên, Mục Trọng Hạ không có ý định nhận bất kỳ công việc nào nữa, nếu không cậu sẽ không có thời gian để giải quyết công việc của bộ lạc. Tối hôm đó, Mục Trọng Hạ đã làm một thanh đao thuật pháp trung cấp với 5 thuật pháp trận cho phụ tá Tongya, và làm một thanh đoản đao thuật pháp với 4 thuật pháp trận cho chàng trai trẻ tên Minalo. Cả hai món vũ khí thuật pháp đều có hình rồng bay ở tay cầm và cả hai đều có sát thương thuật pháp thuộc tính lửa.
Sau khi nhận được đoản đao, Minalo đã hành đại lễ với Mục Trọng Hạ và đưa cho Mục Trọng Hạ một hộp quyển trục thuật pháp mà cậu ta đã tích lũy được sau khi du lịch đến nhiều thành trấn khác nhau. Minalo và đồng bạn cũng cùng nhau mua rất nhiều da, pho mát và xúc xích. Tongya cười toe toét sau khi nhận được vũ khí mới, đồng thời cũng mua một ít pho mát và xúc xích bằng tiền của mình.
Làm xong hai đơn này, cậu cũng sửa chữa miễn phí vũ khí thuật pháp của hai người do thành chủ Bonatch chỉ định, coi như thực hiện lời hứa của mình với thành chủ. Ngày hôm sau, cuối cùng Mục Trọng Hạ cũng có thời gian tính toán doanh thu. Cậu bảo Tesir gọi Terra và tất cả những người khác đến. Terra, Tulasen, Suwangbi và Khanbana biết cậu là thợ cơ khí thì vẫn bình thường, nhưng mấy người Duanwaqi, Duanharan, Yijige và ba anh em Bubahan cứ như thể đã biến thành những cô gái nhút nhát vậy, còn không dám nhướng mi trước mặt Mục Trọng Hạ.
Mục Trọng Hạ cầm bàn tính và mở cuốn sổ kế toán đầu tiên. Gu’an và Terra cùng nhau ghi sổ. Cả hai đều hơi bối rối, dù sao họ cũng mới chỉ học được một thời gian ngắn, nhưng vẫn tốt hơn là học thuộc lòng. Mục Trọng Hạ bảo Gu’an đọc, cậu sẽ tính toán rồi chép lại trên giấy. Trong lều vang lên giọng nói của Gu’an và tiếng bàn tính trong tay Mục Trọng Hạ. Duanwaqi và những người khác ban đầu còn lo lắng, nhưng dần dần quên mất cảm giác hồi hộp khi đối mặt với thợ cơ khí, trong đầu họ tràn ngập ngạc nhiên bởi cảm giác “thực sự bán được nhiều như vậy sao”.
Tất cả vật tư do bộ lạc thứ tư và thứ năm mang đến đều được trộn lẫn với vật tư của bộ lạc thứ ba rồi mang bán. Người của hai bộ lạc chỉ biết đại khái là mình đã bán được bao nhiêu, chứ không rõ họ có thể nhận được bao nhiêu từ những vật tư đã bán ra. Hiện tại có Gu’an giải thích, hai bộ lạc đều không giấu nổi niềm vui trên mặt.
Da, xương và dầu thú được phân loại và định giá rõ ràng Chỉ có ba mặt hàng này mà bộ lạc thứ tư và thứ năm cũng đã đổi được một lượng lớn ngũ cốc và muối. Đại lục Venice có ruộng muối, cho nên lượng muối của họ không bị Eden kiểm soát và có thể mua được với giá rẻ. Mục Trọng Hạ cũng không quá cần tiền, nên đã trao đổi tất cả những vật tư gì có thể. Bonatch cũng ưu ái cho Mục Trọng Hạ. Người Dimata muốn đổi thêm muối nên ông cũng để các thương nhân trong thành đổi cho họ.
Gelatin mà bộ lạc thứ ba mang đến không bán được mấy, vì Bonatch và các thương nhân cũng không biết nó có thể dùng vào việc gì. Tuy nhiên, họ đã bán được rất nhiều pho mát và xúc xích. Sau khi Mục Trọng Hạ tính toán xong mọi thứ, cậu nói: “Con rể của đại sự Wusheng và con trai của thành chủ Bonatch đều ở thành Naj. Với mối quan hệ của hai người họ, sản phẩm của chúng ta nhất định sẽ bán được ở Thành Naj. Bộ lạc thứ tư và thứ năm, các anh nghĩ sao? Bộ lạc thứ ba chúng tôi sẽ mua tất cả hàng tồn kho hiện tại của các anh với giá thấp hơn giá bán cho Venice một chút. Sau khi chúng ta đến Thành Naj, tôi sẽ tìm cách đổi thuốc bôi và thuốc uống cho các anh, để bây giờ các anh có thể lấy tất cả những vật tư để mang về bộ lạc, sau đó mang xe trống đến đón chúng tôi.”
Duanwaqi không chút do dự, nói: “Chúng tôi nghe lời Mục đại sư.”
Bubahan cũng lập tức nói: “Nghe Mục đại sư.”
Mục Trọng Hạ nhìn Tesir, Tesir nói: “Tùy em.”
Mục Trọng Hạ: “Được rồi, vậy bây giờ chúng ta sẽ tính giá trị của hàng hóa còn lại của bộ lạc thứ tư và thứ năm là bao nhiêu?”
Tính xong thì đã hết nửa buổi chiều. Mục Trọng Hạ cảm thấy ngón tay mình như sắp gãy, đầu cũng choáng váng, nhắm mắt lại cũng chỉ toàn thấy những chữ số Ả Rập. Tesir đưa Mục Trọng Hạ về khách sạn để cậu nghỉ ngơi thật tốt. Trên đường về khách sạn, Mục Trọng Hạ nói với Tesir: “Anh đưa rương thuật pháp mình mang theo cho bộ lạc thứ tư và thứ năm mượn chứa hàng nhé. Khi họ đến đón chúng ta, nếu có pho mát làm sẵn của bộ lạc thì để họ giúp mang qua. Đánh giá từ phản hồi của mọi người, pho mát của chúng ta chắc chắn sẽ bán chạy hơn khi đến Thành Naj.”
Tesir gật đầu.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.