Buổi chiều tối trên phố, tiếng người, tiếng xe cộ ồn ào vang vọng.
Nhưng Hứa Chi Hạ nghe rất rõ giọng của Tiêu Dã, cô nhạy cảm với giọng nói của anh.
Hứa Chi Hạ sững sờ quay đầu lại, nhìn thấy Tiêu Dã mặt lạnh ngồi trên xe máy, ôm mũ bảo hiểm, chân dài chống xe.
Khi chiếc xe buýt chạy qua, tầm nhìn bị che khuất, lúc nhìn lại thì Tiêu Dã đã bước xuống xe.
Anh đứng hai tay chống hông trước dải cây xanh, ánh mắt khóa chặt.
Ý ngầm: Lại đây ngay!
Đầu óc Hứa Chi Hạ như tê dại.
Sao lại đúng lúc này…
Hứa Chính Khanh liếc nhìn Tiêu Dã: “Ba có nên qua chào cậu ta một tiếng không?”
Hiện tại Hứa Chi Hạ không thể suy nghĩ khách quan, chỉ còn nhận thức chủ quan.
Trong thế giới chủ quan của cô, chỉ có hai người: cô và Tiêu Dã.
Hứa Chính Khanh còn đứng ngoài thế giới đó.
Vì thế, cảnh tượng hỗn loạn này, nhất định họ phải tự đóng cửa giải quyết nội bộ.
Hứa Chi Hạ mở miệng: “Ông cứ về trước đi, tôi sẽ tự nói chuyện với anh ấy.”
Hứa Chính Khanh lại liếc qua phía đối diện.
Xe máy phân khối lớn.
Quần áo xám xịt.
Quần rách tả tơi.
Đầu tóc húi cua.
Trông như dân chơi!
Hứa Chính Khanh không yên tâm, ấp úng: “Ba thấy… cậu ta hình như hiểu lầm, lỡ mà cậu ta… làm con tổn thương…”
Hứa Chính Khanh chỉ thiếu mỗi câu “Ba thấy cậu ta không giống người tốt” mà không dám nói ra, sợ Hứa Chi Hạ sẽ giận.
Hứa Chi Hạ xua tay: “Không sao đâu, ông cứ về trước đi.”
“Chi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mua-he-hoang-da-toan-nhi/1463401/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.