Tiêu Dã nghiêng đầu.
Là bà Tống sống ở hẻm “Kiến Thiết”.
Tiêu Dã gọi: “Dì ạ!”
Bà Tống bế đứa cháu một tuổi, bắt chuyện: “Ăn đồ nướng à?”
Tiêu Dã đáp “Ừm” một tiếng, rồi quay đầu hỏi ông chủ: “Ông chủ, bánh cà tím ở đâu?”
Ông chủ áy náy trả lời: “Xin lỗi! Hôm nay bày hàng vội nên không làm bánh cà tím! Lần sau nhé!”
Tiêu Dã tiếp tục chọn các món khác.
Bà Tống không có ý định đi ngay, mỉm cười hỏi: “Cháu thích ăn bánh cà tím à?”
Tiêu Dã nhặt hai xiên khoai tây: “Hứa Chi Hạ thích.”
Đứa cháu trên tay bà Tống khóc ré lên, bà khẽ dỗ: “Chi Hạ lên Bắc Đô học đại học, càng lớn càng xinh đẹp nhỉ?”
Tiêu Dã: “Ừm”
Bà Tống chuyển giọng, vẻ mặt ngập ngừng: “Tiêu Dã này, có chuyện này, dì không biết có nên nói không.”
Thường khi ai nói câu này, chắc chắn họ sẽ nói.
Hơn nữa, màn dạo đầu cũng đủ dài rồi.
Tiêu Dã không để tâm: “Dì, có gì cứ nói.”
Bà Tống đổi bên bế cháu, hạ thấp giọng: “Tối nay, ở ngã tư đường Kiến Thiết, dì hình như thấy Chi Hạ nhà cháu bước xuống từ một chiếc xe hơi, đi cùng một người đàn ông. Người đó phải ba bốn chục tuổi rồi ấy!”
Tiêu Dã mặt lạnh, liếc nhìn bà Tống: “Dì nhìn rõ chứ?”
Bà Tống ôm đứa cháu, cười ngượng: “Cũng không nhìn rõ lắm, không chắc có phải là…”
Tiêu Dã cười nhạt: “Vậy dì nói vậy, có ổn không?”
Bà Tống thoáng đen mặt: “Dì cũng không kể với ai… Thôi, thôi, coi như chưa nghe thấy gì!”
Bà Tống bế đứa bé rời
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mua-he-hoang-da-toan-nhi/1463403/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.