Bữa tiệc nướng bị dẹp sang một bên, tôi hoang mang đi theo sau Cảnh Long, vừa đi vừa cảm nhận sự giận dữ của các vị lớn tuổi trong nhà chồng. Đi vào trong phòng lớn, đợi các vị ổn định vị trí xong xuôi, cơn thịnh nộ mới bắt đầu...
- An An, cô nói cho tôi nghe... lý do gì mà hôm nay cô đi cùng xe với lão Lương?
Tôi khẽ cúi đầu, run run trả lời:
- Dạ con... xe bị hư giữa đường... chú ấy nói chú ấy là người quen với Cảnh Long...
Cha chồng tôi giận dữ quát lên:
- Người quen? Ở cái xứ này ai không biết tôi và ông ta có thù, cô làm như vậy là muốn bỉ mặt tôi phải không? Cô đang trả thù nhà này đúng không?
Bị quát, tôi sợ đến tái mặt, cái cảm giác mà cả một binh đoàn đều coi mình như tội phạm... nó kinh khủng lắm.
Bà nội giận dữ quát lớn:
- Cô trả lời đi? Có phải cô muốn làm cho nhà họ Huỳnh mất hết mặt mũi cô mới vừa lòng phải không?
Tôi gần như mếu máo:
- Con... thật lòng con không biết... con không...
Cảnh Long đứng kế bên tôi, anh vội lên tiếng nói giúp:
- Nội... An An không biết chuyện giữa nhà mình với lão Lương...
Bà nội nhất quyết không nghe:
- Nó không biết? Con đừng có nghe nó nói không biết mà con tin nó... con nhỏ này mưu mô xảo quyệt lắm, nó là cố tình.
Tôi vội vàng giải thích:
- Bà nội, cha mẹ... mọi người tin con đi, con thật sự không biết chú Lương có thù với nhà mình. Con nghe chú
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mua-mang-vo-nho/439020/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.