10.
Khi ấy ta liền hiểu, mình vô ý chạm phải gai của Tuyết Oanh.
Tự nhủ trong lòng: từ nay lời nói cử chỉ phải dè dặt từng chút, kẻo lại lỡ khiến ai phật ý.
Người hầu hạ bên tiểu thư thật sự rất đông.
Ta chỉ là một nha đầu thi thoảng được gọi vào kể chuyện.
Phần lớn thời gian đều ở ngoài viện chăm hoa tưới cỏ.
Tiểu thư gần như không rời khỏi cửa phòng, ngày ngày đều ở trong nhà.
Có nữ phu tử và mama dạy lễ riêng đến dạy nàng cầm kỳ thư họa, cùng cả nữ công.
Phu nhân là kế thất, chẳng phải thân mẫu của tiểu thư, giữa hai người cũng có phần xa cách.
Bởi thế, phu nhân chỉ thi thoảng mới ghé qua viện Lê Phương thăm nàng.
Nghe nói tiểu thư đã nằm lỳ trong phòng suốt năm ngày, phu nhân sầm mặt, đích thân tới viện.
Lúc đó ta đang bưng bình nước tưới hoa.
Phu nhân vừa bước vào phòng tiểu thư, chẳng bao lâu đã vang lên một tiếng thét chói tai.
Là tiếng của tiểu thư!
Ngoài ra còn có tiếng nức nở từ đám nha hoàn.
Ta lập tức đặt bình nước xuống, quỳ gối ngoài cửa, nhưng thực chất là căng tai lắng nghe.
“Chỉ vì sợ đau mà định không xuống đất?” - Giọng phu nhân lạnh như băng,
“Con gái nhà danh gia thế tộc, ai mà chẳng từng trải qua chuyện này?
Dù có khổ cũng phải chịu.
Còn các ngươi, nếu còn dám nuông chiều nàng, bán hết đi cho ta!”
Nửa canh giờ sau, phu nhân vén rèm bước ra, sắc mặt khó coi.
Khi ta vào phòng, chỉ thấy tiểu thư đang được
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mua-xuan-con-mai/2766892/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.