🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

12.

Tiểu đán tên Liên Hương được Nhị gia đưa về phủ, nhưng không được danh phận.

Dù gì Nhị gia cũng chưa cưới chính thê, người trong phủ chỉ gọi nàng là Liên cô nương.

Ta nghe người khác huyên thuyên rằng, Nhị gia rất sủng ái Liên cô nương, đêm nào cũng ngủ lại phòng nàng.

Ta và Liên Hương vốn chẳng có qua lại gì, vậy mà trước đêm Giao thừa hai hôm, lại vô tình nói được mấy câu.

Hai năm nay thiên tai liên miên, đầu tiên là đại hạn, mùa màng thất thu.

Rồi lại đến tin biên ải đại chiến lại thua trận, triều đình tăng thuế, gánh nặng càng chồng chất.

Đông tới, vài trận tuyết lớn đã khiến không ít người chết cóng.

Cha ta, cũng đúng vào hôm trước đêm Giao thừa, đến tìm ta.

Tính ra đã hơn một năm ta chưa gặp cha, hai cha con gặp lại liền ôm nhau mà khóc một trận.

Cha ta lưng càng còng hơn xưa, tóc mai điểm bạc, đã nhiều thêm mấy phần.

Giữa tháng Chạp giá lạnh, mà vẫn khoác mỗi chiếc áo mỏng rách vai, lộ cả tay chân.

“Nhị Nha, cha thật sự hết cách rồi, đành dày mặt mà đến...”

Người đàn ông trung niên trước mặt, ngay cả câu trọn vẹn cũng nói không nên lời.

Đôi môi tím tái run rẩy:

“Đệ đệ con bệnh nặng lắm, nước cũng không uống nổi nữa...

“Con… có thể cho cha mượn ít bạc… để đưa đệ con đi khám không...?”

Hai hàng nước mắt đục ngầu theo khóe mắt cha rơi xuống.

Ta nghẹn nơi sống mũi, cố nén lại, vội đáp:

“Tiền hàng tháng của con đều để dành cả, con đi lấy ngay.”

Ta quay về lấy hết số bạc tích cóp được, gói trong khăn tay, rồi lập tức đến cổng sau.

Đang định đưa bạc cho cha, thì một chiếc kiệu nhỏ đột ngột dừng lại.

“Ai đứng chắn đường đó?” — tiếng nha hoàn hỏi.

Rèm kiệu được vén lên, bên trong chính là Liên Hương.

“Khởi bẩm Liên cô nương, nô tì là người hầu trong viện Lê Phương.”

Liên Hương tựa người trong kiệu, giọng uể oải:

“Cầm cái gì đó? Lẽ nào trộm bạc nhà chủ?”

Nói rồi, nàng ra hiệu muốn người hầu đến lấy chiếc khăn đang bọc bạc trong tay ta.

Ta vội vàng quỳ xuống dập đầu, nói sơ qua đầu đuôi câu chuyện.

“Ha.” Liên Hương cười lạnh:

“Con gái đã bán đi rồi, ngươi còn mặt mũi đến xin nó tiền à?”

Câu ấy, nàng nói với phụ thân ta.

Sắc mặt cha lập tức trắng bệch, đưa tay che mặt, hai hàng nước mắt lặng lẽ trào ra.

Ta trong lòng cũng không vui vẻ gì.

Sao có thể không oán hận?

Năm đó mất mùa, họ đã bán ta đi.

Nhưng rồi ta lại nhớ về hồi ta còn nhỏ, mỗi lần ta bệnh, mẹ đều bế ta dỗ dành uống thuốc, cha thì mua cho ta kẹo hồ lô.

Đó là chút ngọt ngào hiếm hoi trong cuộc sống gian khó.

Ta lau nước mắt, nhét bạc vào tay cha, lại tháo chiếc vòng bạc tiểu thư ban thưởng không lâu trước đó, đưa luôn cho ông.

“Đây là tất cả số tiền con có.

Về sau con cũng chẳng giúp được gì nữa.”

Nam tử cao bảy thước ấy nghẹn đỏ cả mặt, chỉ có thể bật ra vài tiếng nức nở đau đớn.

Cha quay người định rời đi, thì Liên Hương bỗng cất lời:

“Trong thành này bệnh nhân không ít, theo người của ta đi tìm đại phu.”

Dứt lời, một tiểu đồng bước ra dẫn đường, đưa cha ta đi xa.

Ta còn định mở miệng cảm tạ, nhưng Liên Hương đã buông rèm, ra hiệu cho người nâng kiệu vào trong phủ.

Về lại viện Lê Phương, Thu Nhạn thấy mắt ta đỏ hoe, liền hỏi nguyên do.

Ta kể sơ qua một lượt, sắc mặt nàng cũng trầm xuống.

“Người chết rét thì chết rét, bệnh tật thì chết bệnh, trong thành số người chết nhiều như vậy, sợ là điềm chẳng lành.”

Không rõ nàng đang nghĩ gì, chỉ thấy nàng vội vã rời đi.

Tối hôm ấy, quản gia cho gọi người các viện tập trung lại.

Nói từ nay trở đi, nếu không có việc thì không được phép rời khỏi phủ, người bên ngoài cũng không được tùy tiện ra vào.

Ai nhiễm bệnh, đều phải chuyển đến biệt viện.

Trong phủ lập tức hoang mang.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.