Khách sạn nơi anh ở không được tốt lắm, bên ngoài thì xe tải ra vào liên tục, cả đêm Cố Đăng gần như không ngủ được. Sáng hôm sau, anh miễn cưỡng ăn bữa sáng dở tệ, xử lý xong mấy việc liên quan đến bảo hiểm, rồi đăng ký một tour nhỏ đi đến thị trấn Dead Horse.
Không ai nhận ra anh. Cố Đăng đeo khẩu trang và tai nghe, suốt dọc đường ngủ li bì.
Lúc tỉnh dậy, khung cảnh ngoài cửa sổ đã hoàn toàn thay đổi. Núi non và cây cối biến mất, đến cả động vật cũng không thấy bóng dáng. Tuyết phủ trắng xóa, trông như sa mạc trải khắp mặt đất, xe đang chạy băng qua vùng hoang mạc lạnh giá tận cùng địa cầu.
Khó có thể tưởng tượng trên đời này vẫn còn những nơi như thế. Mà càng khó tin hơn là, ngay cả nơi như vậy cũng đã có dấu chân con người.
Họ đến thị trấn Dead Horse trước khi trời tối. Đây là một thị trấn từng phát triển nhờ khai thác dầu mỏ, cũng là điểm cuối chính thức của tuyến đường Dalton. Nhưng nếu nhìn trên bản đồ, nơi này vẫn còn cách Bắc Băng Dương chừng bảy, tám cây số.
Cố Đăng tìm hướng dẫn viên, muốn tiếp tục đi lên phía Bắc. Hướng dẫn viên rất cứng rắn, nói vì lý do chính sách và an toàn, thị trấn Dead Horse đã là điểm cực Bắc xa nhất mà du khách có thể đến.
Cố Đăng nói: “Tôi trả thêm tiền.”
Hướng dẫn viên đáp: “Trả thêm cũng không được.”
Anh đưa ra một con số. Cuối cùng, sự chân thành của anh cũng làm người kia xiêu lòng, liên hệ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mua-xuan-o-alaska-chuoc-duong/2799123/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.