“Chương Ly, rốt cuộc anh đang muốn làm gì?”
Cố Đăng gần như bật dậy ngay lập tức. Trước cả khi Chương Ly lên tiếng, anh đã bao lần muốn rời khỏi nơi này.
Nhưng vừa đứng dậy, anh đã thấy hối hận.
Ali đang từ hậu trường bước ra, ngẩng đầu tìm kiếm bóng dáng anh trong đám đông. Không nhìn thấy Cố Đăng, ánh mắt cô bé dần trở nên ảm đạm.
Hơi thở Cố Đăng bắt đầu gấp gáp. Ali trên sân khấu lúc này gợi nhớ đến anh của nhiều năm trước, khi ấy anh chỉ lớn hơn Ali một chút, lần đầu tiên được đứng trên sân khấu, cũng mang theo tất cả kỳ vọng, cũng bị người lớn cho leo cây.
Chuyện đó thật ra đã trôi qua từ lâu. Sau đó cha mẹ nuôi anh cũng giải thích lý do họ không đến được và bù đắp cho anh bằng nhiều cách khác. Cố Đăng hiểu họ, chưa từng trách móc. Nhưng không hiểu sao, ký ức ấy lại ùa về đúng vào khoảnh khắc này.
Trên sân khấu, đồng đội vỗ nhẹ vai Ali, nhắc cô buổi diễn sắp bắt đầu. Aliị gật đầu, nhưng vẫn không nỡ rời mắt khỏi đám đông.
Chỉ là một chuyện nhỏ thôi mà, một buổi biểu diễn đơn giản, với người lớn có thể chẳng là gì, nhưng với trẻ con thì lại vô cùng quan trọng.
Vậy mà sao, đến hôm nay, anh vẫn không thể quên…
Cố Đăng khẽ thở ra một hơi, giơ tay phải lên vẫy nhẹ trong không trung.
Ali nhìn thấy anh, nét mặt lập tức bừng sáng, trên sân khấu cô nhảy cẫng lên vì vui mừng. Người đàn ông bên cạnh thổi lên tiếng sáo xương, buổi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mua-xuan-o-alaska-chuoc-duong/2799124/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.