Cố Đăng đưa ra một yêu cầu vô cùng kỳ quặc, vốn nghĩ Chương Ly sẽ thấy khó mà bỏ cuộc. Nào ngờ đợi mãi vẫn không thấy hắn lên tiếng.
Anh bắt đầu mềm lòng, đang định bảo thôi vậy, thì Chương Ly đột nhiên nói: “Được.”
“Được cái gì?” Cố Đăng thoáng khựng lại. Thật ra anh hiểu, nhưng vì chuyện này quá khó tin nên không dám tin là thật.
Chương Ly lặp lại: “Xem cá voi.”
“Không tin. Trừ khi anh đưa tôi đi.”
“Được.”
Cho đến lúc này, Cố Đăng vẫn chưa tin lời hắn nói. Anh chỉ mang tâm lý “để xem rốt cuộc anh giở trò gì”, muốn vạch trần màn kịch của hắn.
Đêm xuống, thành phố rất yên tĩnh, họ cứ thế chạy xe về phía nam, hướng đến vùng duyên hải đông nam. Đèn đêm lờ mờ, tuyết chưa tan hết, nhưng Chương Ly lái xe rất vững. Cố Đăng không ngủ được, chỉ nghiêng mặt nhìn ánh đèn đường xa xa.
Anh không muốn nói chuyện, Chương Ly cũng im lặng, hai người vừa mới quen nhau, bốc đồng lái xe xuyên đêm ở Alaska, cảm giác quả thực rất kỳ lạ.
Nhưng Cố Đăng đã mặc kệ, còn Chương Ly thì yên tĩnh đến mức như thể có thể bao dung mọi thứ kỳ quặc trên đời, khiến cả hai không ai cảm thấy chuyện này quá viển vông, hoặc có lẽ là có chút kỳ diệu.
Xe cứ thế chạy về phía nam, gần sáng Cố Đăng mới chợp mắt được một chút. Khi tỉnh dậy thì trời đã hửng sáng, đường ngoằn ngoèo uốn lượn, vịnh hẹp phủ trong sương mờ, núi non xanh rì bao quanh biển cả màu ngọc lục bảo.
Bán đảo Alaska
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mua-xuan-o-alaska-chuoc-duong/2799125/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.