🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Cố Đăng nhất thời không thốt nên lời, nhưng cũng phải thừa nhận logic của Chương Ly thật sự không có gì để bắt bẻ.

“Cậu có muốn thử không?” Chương Ly lại hỏi.

Cố Đăng vẫn thấy hơi ghê, nhưng đồng thời lại bị thu hút một cách kỳ lạ. Anh do dự: “Con cá voi này được anh dọn sạch rồi chứ?”

“Còn một con nhỏ nữa.” Nói xong, Chương Ly lặn xuống nước, dẫn theo một con cá voi lưng gù con trồi lên mặt nước.

Nói là cá voi con, nhưng nó cũng dài cỡ chiếc xuồng cao su, tính tình lại hiếu động hơn cá voi trưởng thành nhiều. Vừa trồi lên đã bắn nước tung tóe khắp nơi, làm ướt cả người Cố Đăng. Nhưng mà… nói sao nhỉ, không ai lại ghét kiểu nghịch ngợm đáng yêu thế này cả.

Cố Đăng lau mặt, cúi xuống bắt đầu gỡ những con hà ra khỏi người cá voi. Thứ này đúng là hơi ghê thật, nhưng gỡ ra lại rất đã tay, vô cùng giải tỏa căng thẳng.

Gỡ xong phần đầu lại tới cằm, nhưng con cá voi nhỏ vẫn ngửa đầu lên. Cố Đăng không biết làm sao, đành ngẩng đầu gọi: “Chương Ly!”

Chương Ly hiểu ý, vỗ nhẹ lên đầu cá voi một cái, nó liền ngoan ngoãn lật người, để lộ cái bụng trắng cho Cố Đăng.

Cố Đăng kinh ngạc ngẩng đầu: “Sao nó nghe lời anh dữ vậy? Anh quen nó à?”

“Cũng coi như là quen,” Chương Ly đáp, “Bốn năm trước tôi chèo thuyền ở đây thì rơi xuống nước, con cá voi này đã dùng vây đẩy tôi về lại thuyền. Từ đó về sau, năm nào tôi cũng gặp lại nó ở đây.”

Cố Đăng trợn mắt, khó tin cá voi lại có trí nhớ sâu đậm đến vậy. Đồng thời, trong lòng cũng không khỏi ghen tỵ, hóa ra giữa người và cá voi thật sự có thể tạo nên một mối liên kết kỳ diệu đến thế.

Nghe xong câu chuyện này, Cố Đăng càng gỡ hà chăm chú hơn. Gỡ được một lúc, anh thấy tay mình mềm nhũn, liền gọi Chương Ly cùng làm. Hai người phối hợp, cuối cùng cũng làm sạch được cả con cá voi.

Khi Cố Đăng gỡ xong con hà cuối cùng, dường như cá voi cũng cảm nhận được, nó quẫy đuôi một cái rồi bơi đi. Cố Đăng còn chưa kịp thấy hụt hẫng, cá voi con đã bơi vòng lại, vừa lượn quanh thuyền vừa kêu “y y y” không ngớt.

Tiếng cá voi vang lên gần sát mặt nước khiến người ta choáng ngợp. Cố Đăng vội vàng ghi âm lại, không ngờ sau khi cất thiết bị thu âm, con cá voi vẫn không ngừng cất tiếng.

Anh bắt đầu thấy bất an, ngẩng đầu hỏi Chương Ly: “Sao nó cứ kêu hoài vậy?”

Chương Ly có vẻ rất bình tĩnh, nhưng lại không trả lời.

Cố Đăng còn đang suy nghĩ thì con cá voi lưng gù lại trồi đầu lên khỏi mặt nước, cọ qua cọ lại như một con mèo.

Cố Đăng tiếp tục hỏi: “Sao nó cứ đẩy đầu lên như thế?”

Chương Ly vẫn không trả lời.

Cố Đăng bắt đầu bực, nhưng vừa quay đầu thì lại thấy con cá voi nhỏ vẫy vây loạn xạ dưới nước, trông rất sốt ruột.

Cố Đăng thật sự cuống rồi, túm lấy tay Chương Ly: “Anh nhìn đi! Sao nó cứ cựa quậy hoài vậy? Có khi nào tôi gỡ hà làm nó bị thương rồi không?”

Chương Ly lần này thật sự bật cười.

Cố Đăng hơi bất ngờ. Người này bình thường nhìn lạnh lùng dữ tợn, vậy mà khi cười lại rạng rỡ một cách lạ thường, rất có sức lan tỏa.

“Chương Ly!” Tiếc là Cố Đăng không có thời gian thưởng thức vẻ đẹp ấy, giọng nói còn mang theo chút tức giận.

“Cậu vẫn chưa nhận ra à?” Chương Ly vừa cười vừa nói, “Nó đang mời cậu đấy.”

Cố Đăng: “Hả?”

Ý là gì? Cá voi nãy giờ quậy lên như vậy… là để cầu được xoa sao? Cố Đăng thử thò tay ra, đến gần đầu cá voi thì lại quay sang hỏi: “Thật sự được sờ sao?”

Chương Ly: “Cậu mà chậm thêm một giây nữa, nó sẽ tự kỷ mất.”

Cố Đăng cắn răng, đặt tay xuống.

Cảm giác đó rất lạ… da cá voi ẩm ướt, trơn láng, nhưng đồng thời lại hơi thô ráp và cứng hơn tưởng tượng. Cố Đăng lập tức mê mẩn cảm giác ấy, xoa đầu rồi đến cằm, một tay không đã tay, liền dùng cả hai tay xoay qua xoay lại. Cá voi lại kêu to hơn, mũi phun nước phì phì, trông cực kỳ phấn khích.

Mãi cho đến khi cá voi bơi đi, Cố Đăng mới tiếc nuối đứng thẳng dậy. Anh cúi đầu nhìn hai tay mình, lật tay lại để lộ lòng bàn tay cho Chương Ly xem, giọng đầy hào hứng không giấu được: “Tôi vừa chạm vào cá voi đấy, thật là kỳ diệu!”

Chương Ly đang định đáp, nhưng sắc mặt đột nhiên thay đổi. Ngay giây tiếp theo, mặt biển bắt đầu sôi sùng sục.

Cố Đăng còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, Chương Ly đã nhanh chóng bơi lại gần, hai tay giữ lấy xuồng cao su, đồng thời dặn: “Ngồi cho vững!”

Anh còn chưa kịp phản ứng thì lời của Chương Ly đã dứt. Mặt biển như bị đun sôi, nổi lên từng đợt bong bóng lớn. Cố Đăng chỉ cảm thấy một lực đẩy mạnh mẽ từ dưới truyền lên, rồi trời đất đảo lộn—bùm! Toàn thân anh bị hất văng xuống biển.

Sau cơn hỗn loạn ban đầu, dưới nước thực ra lại rất yên tĩnh. Vì Cố Đăng vốn biết bơi, chỉ cần nín thở là có thể lặng người rơi vào vùng sâu thẳm màu xanh lam tĩnh mịch.

Nhưng nơi này không giống đáy biển thông thường, vì có băng. Những khối băng trôi lững lờ trên mặt nước như những hòn đảo nhỏ, không biết từ đâu vang lên tiếng băng nứt, rồi cá voi cất tiếng hát. Đẹp đến mức khiến người ta say mê. Cố Đăng ngay lập tức đem lòng yêu nơi này.

Chỉ là quá lạnh. Quần áo trên người lại không thích hợp để di chuyển. Anh vừa định ngoi lên thì Chương Ly đã bơi từ xa lại gần, đỡ lấy cơ thể anh, đẩy lên mặt nước.

Hai người “ào” một tiếng trồi lên khỏi mặt biển, Cố Đăng chạm ngay ánh mắt lo lắng của Chương Ly.

“Không sao chứ?”

“Không sao đâu, tôi biết bơi mà.”

Chương Ly thở phào, đỡ Cố Đăng lên chiếc xuồng cao su.

Cố Đăng cởi chiếc áo ngoài ướt sũng, hỏi Chương Ly: “Chuyện gì vậy?”

Chương Ly thoáng lúng túng, phải mất một lúc mới nói: “Nó muốn chơi với tụi mình… nhưng không biết tiết chế.”

Cố Đăng sững người, dở khóc dở cười. Con cá kiểu gì đây?

Nhưng anh cũng không tức giận, còn vươn tay xoa đầu chú cá voi con. Nó lại bắt đầu phun nước, hình như còn định chơi thêm lần nữa, nhưng bị Chương Ly lạnh lùng xua đi. Mẹ con nhà cá quay trở về đàn, để lại hai cột nước vút lên không trung, tạo nên cầu vồng nhạt nhòa trên mặt biển.

Trên thuyền, Cố Đăng cúi đầu c** q**n áo, áo chống gió, áo lông vũ, rồi áo giữ nhiệt… cuối cùng chỉ còn lại bộ đồ bó sát người.

Chương Ly lấy từ xuồng ra một túi chống nước, đưa cho anh thay đồ.

Vải thể thao khô nhanh, lại thêm nắng to, thật ra cũng không lạnh lắm, Cố Đăng từ chối ý tốt của hắn. Nhưng mặc anh nói thế nào, Chương Ly vẫn không chịu nhượng bộ.

Chuyện mặc gì không quan trọng, Cố Đăng không quá để tâm, chỉ nói: “Tôi không phải cố ý khách sáo đâu, tôi chỉ sợ anh bị cảm thôi.”

“Không sao,” Chương Ly đáp, “Đồ lặn của tôi là loại bán khô, giữ nhiệt tốt lắm.”

Cố Đăng không từ chối nữa, cúi đầu mở túi chống nước.

Chương Ly chuẩn bị rất chu đáo, từ áo khoác, đồ giữ ấm, đến đồ lót, thậm chí cả tất cũng có. Cố Đăng ngập ngừng giây lát, cuối cùng không lấy đồ lót của hắn để mặc.

Ngay lúc Cố Đăng mở túi, Chương Ly đã xoay lưng lại. Anh thay đồ, quần áo của Chương Ly rộng hơn hẳn hai size. Anh thật ra không thấp, chỉ thấp hơn Chương Ly nửa cái đầu, nhưng khung xương của hắn lớn, cơ bắp nhiều. Ngay cả khi mặc đồ ướt nặng nề, vai vẫn rộng, eo vẫn thon, cơ bắp vẫn nổi rõ.

Cố Đăng có chút ghen tị. Trước kia anh cũng từng có cơ bụng khiến fan phát cuồng, tiếc là sau khi mắc bệnh, thể lực sa sút dần, giờ chỉ còn lại một lớp cơ mỏng manh.

Nhưng giờ nghĩ những chuyện đó chẳng ích gì, chỉ tự chuốc buồn. Cố Đăng nhét đống đồ ướt vào túi, nói: “Tôi thay xong rồi.”

Chương Ly xoay người lại, phần ngực rắn chắc khiến Cố Đăng càng thêm ghen tị.

Có lẽ ánh mắt anh quá rõ ràng, khiến biểu cảm của Chương Ly có chút kỳ lạ.

Cố Đăng ho nhẹ một tiếng, nói: “Anh có thân hình thật đẹp, tập luyện kiểu gì vậy?”

Anh chỉ định đổi chủ đề, nào ngờ Chương Ly thật sự kể ra một loạt chế độ luyện tập, lượng vận động cực lớn, khẩu phần ăn cũng nhiều đến khó tin.

Thấy Cố Đăng ngạc nhiên, Chương Ly còn giải thích thêm, không phải hắn nghiện tập gym, chỉ là mỗi lần chuẩn bị cho chuyến đi xa, hắn đều phải tăng cơ, tăng cân và tập luyện sức bền.

Những chuyến chụp hình của hắn thường là vào vùng hoang dã, ít thì nửa tháng, nhiều thì vài tháng, dù có vài điểm tiếp tế nhưng vẫn phải tự mang theo thiết bị cắm trại và máy móc. Hành lý ít nhất cũng hai ba chục ký, không có thể lực thì không gánh nổi.

Người nặng hơn thì gánh được nhiều hơn. Chương Ly cao 1m89, lúc đạt phong độ cao nhất, hắn tăng lên 85kg. Nghe thì thấy nặng, nhưng toàn bộ đều là cơ bắp, không hề có mỡ thừa. Mỗi lần vào núi hắn đều cố tăng cân, lúc ra thường sẽ sút ít nhất 10kg.

“Giống như động vật vậy.” Cố Đăng nói.

Chương Ly không đáp, nhưng nhìn vẻ mặt thì hình như hắn cũng chẳng phản đối cách so sánh này.

Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, trên đường trở về, Cố Đăng lại có cảm giác phấn khích lạ thường.

Trước đây anh luôn thấy mình như bị tách biệt khỏi thế giới, như đang nhìn đời qua một lớp kính mờ, dù có thật sự trải nghiệm cũng chẳng thấy rõ ràng gì. Nhưng khi chạm vào con cá voi, đột nhiên thế giới như trở nên sắc nét hơn. Cố Đăng bỗng dưng muốn nói gì đó, đã rất lâu rồi anh không có cảm giác muốn bày tỏ mãnh liệt như thế.

Anh liếc nhìn Chương Ly, do dự không biết có nên mở lời. Tâm sự với người mới quen vài ngày, hình như hơi vô duyên.

“Sao thế?” Chương Ly hỏi.

Cố Đăng còn chần chừ. Vốn dĩ, một người của công chúng như anh không thể nào dễ dàng mở lòng với người lạ. Nhưng Chương Ly lại là ngoại lệ.

Có thể là vì hắn sống lâu năm nơi hoang dã, nên có một sự chân thật hiếm thấy. Không phải kiểu người cá tính rõ rệt, cảm xúc lộ liễu như mấy người thích cười to, biểu cảm cường điệu, mới gặp đã gọi thân mật. Chương Ly thì ngược lại, vẻ ngoài bình thản, nhưng bình thản ấy lại mang sự bao dung, khiến người ta thấy hắn rất thật.

Cố Đăng cuối cùng đã tìm được từ ngữ chính xác – chân thành.

Thật kỳ lạ, anh lại tìm thấy khao khát giãi bày trong một người đàn ông trầm lặng, kiệm lời, xa lạ như hắn. Có lẽ cũng vì là người xa lạ, nên càng dễ mở lòng.

Cố Đăng nói: “Tôi là kiểu người rất theo đuổi giá trị, luôn thấy phải làm việc gì đó có ý nghĩa. Nếu tôi không tìm ra ý nghĩa, tôi sẽ không có cách nào thuyết phục bản thân tiếp tục.”

Anh viết nhạc là vì sáng tạo mang lại cho anh giá trị. Anh đến Alaska ngắm cá voi là vì mong được chữa lành. Thế nên khi thấy con cá voi đầy hà, anh sụp đổ, cảm thấy mình bị lừa, cảm thấy tất cả đều vô nghĩa.

“Nhưng mà…” Cố Đăng ngước nhìn hoàng hôn, bất giác mũi cay cay, “Kỳ lạ là bây giờ tôi lại có thể thấy vui vì những chuyện không hề có ý nghĩa gì cả.”

Anh thu mình trong chiếc áo khoác to rộng của Chương Ly, làn da trắng đến mức gần như trong suốt. Anh đang cười, nhưng lại toát ra một thứ mong manh đến mức bản thân cũng không nhận ra.

Chương Ly nói: “Hay là mình chơi trò hỏi – đáp nhé? Tôi hỏi, cậu trả lời.”

Cố Đăng: “Nhưng tôi không chắc sẽ trả lời đâu nha.”

“Không sao.”

Tâm trạng Cố Đăng giờ khá dễ chịu, nên cũng đồng ý với trò chơi có phần kỳ quặc này.

Họ chèo xuồng về phía dòng sông băng, dừng lại dưới một khối băng khổng lồ. Chương Ly hỏi: “Cậu thấy sông băng là gì?”

Gì vậy trời, kiểm tra địa lý à? Nếu là người khác hỏi, Cố Đăng đã lười trả lời, thậm chí trong lòng còn chửi vài câu. Nhưng vì người hỏi là Chương Ly…

Anh cảm thấy Chương Ly không phải loại người nhàm chán, nên cố lục lại kiến thức: “Sông băng là khối băng không tan, chủ yếu xuất hiện ở vùng cao và vĩ độ lớn. Diện tích rất rộng, nhưng do trái đất nóng lên, tốc độ tan chảy ngày càng nhanh.”

Chương Ly lại nói: “Cậu thử đến gần xem.”

Cố Đăng tiến lại gần.

Chương Ly: “Cậu thấy gì?”

“Băng thôi?” Cố Đăng thấy câu trả lời quá ngắn, bèn thêm, “Màu trắng, nhưng có chỗ xanh.”

Chương Ly: “Sờ thử xem, cảm giác thế nào?”

“Băng… Lạnh.” Cố Đăng bắt đầu mất tự tin, câu hỏi này đơn giản quá rồi.

Chương Ly: “Cậu có nghe thấy gì không?”

Cố Đăng lắng nghe một lúc, nói: “Hình như có tiếng rạn nứt.”

Chương Ly: “Nó đứng yên à?”

“Chắc vậy…” Cố Đăng ngập ngừng, rồi nói thêm, “Cũng giống như đang di chuyển chậm rãi.”

“Được rồi, hết câu hỏi của tôi rồi.” Chương Ly nói, “Giờ đến lượt cậu.”

Hết rồi? Cố Đăng ngơ ngác. Ban đầu anh tưởng Chương Ly sẽ hỏi chuyện riêng,  ví dụ như vì sao anh giải nghệ, vì sao một mình đến Alaska, vì sao không dám nghe lại nhạc mình viết, hoặc ít nhất cũng phải hỏi vì sao lại sợ cá voi.

Không ngờ hỏi nãy giờ toàn là về sông băng?

“Những câu hỏi đó… có ý nghĩa gì không?” Cố Đăng lại bắt đầu đi tìm “ý nghĩa” chết tiệt đó.

“Không có gì cả, chỉ muốn cho cậu được ngắm sông băng thật gần thôi.”

“……?”

Cố Đăng càng bối rối. Anh đâu phải chưa từng thấy băng. Nhưng nhìn vẻ mặt của Chương Ly, không giống đang trêu anh chút nào. Cố Đăng không nghĩ ra được câu trả lời, mà cũng không muốn tiếp tục nghĩ, sợ bản thân lộ ra vẻ thiếu quyết đoán.

“Được rồi, tới lượt tôi hỏi nhé.” Cố Đăng ngẩng lên nhìn Chương Ly, “Tại sao anh lại đưa tôi đi ngắm cá voi?”

Không gian chợt im ắng. Một lát sau, Chương Ly mới đáp: “Vì cậu đã tặng tôi bản nhạc đó.”

Lại là lý do này. Giờ thì Cố Đăng không còn quá phản cảm khi nhắc đến bản nhạc kia nữa, chỉ thấy hơi ngại: “Chỉ là một bản chưa hoàn chỉnh thôi mà…”

“Nhưng tôi rất thích.” Chương Ly nhìn anh, nét mặt toát lên sự thẳng thắn và chân thành đặc trưng của hắn, “Tôi thấy bản nhạc ấy rất hay, dù nó chỉ là một bản nháp.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.