Đăng xong bài trên Weibo, Cố Đăng đưa điện thoại trả lại cho Chương Ly, không dám nhìn bất kỳ bình luận nào. Không những anh không xem, còn dặn Chương Ly nếu thấy ai chửi anh thì cũng đừng đọc lên.
Chương Ly bèn cất điện thoại, nhưng vừa ngẩng đầu đã thấy Cố Đăng đang nhìn mình chằm chằm bằng ánh mắt đầy chờ mong.
Chương Ly làm mới trang Weibo, nói: “Mới đăng có hai phút, chưa nhiều người thấy, nhưng phần bình luận cũng có người hỏi có phải chính chủ không.”
“Dĩ nhiên là tôi rồi!” Cố Đăng nói, “Anh chụp thêm tấm ảnh nữa đăng lên trả lời họ đi!”
Chương Ly mở camera điện thoại.
“Khoan đã!” Cố Đăng lại lưỡng lự, nhìn bóng phản chiếu trên kính cửa sổ, đưa tay luồn vào tóc, “Tôi như vầy có phải nhìn xấu lắm không?”
Chương Ly đáp: “Không hề.”
“Thôi chết rồi, nhìn tôi xấu phát khiếp, sao tôi lại ra nông nỗi này?” Cố Đăng càng nhìn càng buồn, tóc tai rối bời, áo quần tệ hại, sắc mặt cũng chẳng khá hơn.
Anh cởi áo khoác gió ra, bên trong là chiếc áo phao từng bị ướt rồi phơi khô, trông còn xấu hơn. Cố Đăng đắn đo một lúc lâu, cuối cùng lại mặc lại áo khoác, giọng uể oải: “Thôi, khỏi chụp đi.”
Chương Ly hỏi: “Sao vậy?”
Cố Đăng đáp: “Vì giờ tôi xấu muốn chết!”
Nhìn dáng vẻ hiện tại của anh, Chương Ly bỗng nhớ đến lần đầu gặp Cố Đăng trên đường Dalton. Khi đó, anh mặc chiếc áo khoác gió có thiết kế tinh tế, tóc tai gọn gàng, đeo tai nghe, trẻ trung, sành điệu và rực rỡ.
Nhưng bây giờ, dù Cố
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mua-xuan-o-alaska-chuoc-duong/2799130/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.