Máy bay bay trên bầu trời Alaska, mặt đất hoang vu, sông ngòi uốn lượn, núi tuyết nhô lên như sống lưng của địa cầu, hoàn toàn không có dấu vết của con người.
Hơn nửa tiếng sau, cuối cùng cũng thấy dấu hiệu sinh hoạt của loài người. Đường phố và nhà cửa nằm dọc theo con sông, trông như một khu trú ẩn trong phim tận thế.
Máy bay tiếp tục vượt qua Fairbanks, hướng về phía Bắc, bay qua cả vòng Bắc Cực, cuối cùng dãy núi Brooks cũng hiện lên nơi chân trời. Dãy núi sừng sững kéo dài hơn một ngàn cây số theo chiều Đông Tây, như một bức tường băng khổng lồ chắn trước Bắc Băng Dương.
Máy bay hạ độ cao, rừng rậm, núi non và đồng tuyết dần trở nên rõ ràng.
Cố Đăng đeo kính tuyết vào, trong lòng tò mò: “Nơi rộng thế này, làm sao các anh biết được tuần lộc ở đâu?”
Chương Ly lấy ra một màn hình nhỏ: “Có thiết bị định vị vệ tinh.”
Smith giải thích: “Nhóm nghiên cứu đã gắn vòng cổ định vị cho một số con tuần lộc. Nhờ đó có thể theo dõi được tập tính sống, đường di cư và cả đàn của chúng.”
Lúc này Cố Đăng mới hiểu, thì ra đã có nhóm nghiên cứu theo dõi việc tuần lộc di cư từ trước. Nghĩ lại cũng hợp lý, đàn tuần lộc đông như vậy, lại di chuyển hằng năm, chắc chắn không thể chỉ một mình Chương Ly biết.
Nhưng nếu hắn đã có số liệu rồi, sao không cùng đi với nhóm nghiên cứu? Đi cùng người khác chí ít còn có người hỗ trợ, cũng không đến nỗi phải lo lắng như bây
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mua-xuan-o-alaska-chuoc-duong/2799133/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.