Cố Đăng há miệng, định phản bác điều gì đó, nhưng lời đến môi lại không thể thốt ra.
Cơ thể mệt mỏi, tinh thần rã rời, từng dấu hiệu đều đang nhắc anh rằng bản thân đã đến giới hạn. Chương Ly nói đúng, anh thật sự không còn đủ sức đi tiếp. Trước đó, anh cũng nhiều lần nảy sinh ý định bỏ cuộc. Nhưng khi đối diện với quyết định này, anh lại thấy thật khó để buông tay.
Kiên trì rất đau khổ, nhưng buông bỏ cũng chẳng dễ dàng. Chặng đường này vừa gian nan vừa đáng nhớ. Dù có những lúc khổ sở đến muốn gục ngã, nhưng khi anh thấy bình minh hồng nhạt, khi ôm lấy con nai run rẩy vì lạnh, anh lại cảm thấy mọi thứ đều đáng giá.
Cố Đăng ngẩng đầu nhìn Chương Ly, định hỏi có phải anh gây phiền phức nên Chương Ly mới muốn anh rời đi. Nhưng rồi anh lại nhớ đến suốt dọc đường này, Chương Ly luôn chăm sóc mình chu đáo, giờ lại cố tình hỏi như vậy chẳng khác nào đổ hết trách nhiệm từ bỏ lên đầu Chương Ly. Thật quá vô tâm.
Hơn nữa, đúng là cơ thể anh đã chẳng thể gượng thêm được nữa.
Trong hành trình đi bộ đường dài, cảnh đẹp đúng là có thể tạm thời xoa dịu mọi thứ, như một liều kí.ch th.ích giúp anh tiến về phía trước. Nhưng phần lớn thời gian, thứ Cố Đăng cảm nhận chỉ là mệt mỏi và đau đớn.
Đến lúc nên từ bỏ rồi. Huống hồ, ban đầu anh cũng không có ý định đi hết toàn bộ chặng đường.
Cố Đăng gật đầu, chấp nhận đề nghị của Chương Ly, rồi hỏi:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mua-xuan-o-alaska-chuoc-duong/2799140/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.