Mỗi năm, vào khoảng tháng 4 đến tháng 6 mùa xuân, mặt biển băng giá ở Bắc Băng Dương bắt đầu tan chảy, xuất hiện những khe nứt. Những con cá voi đầu cung sinh sống tại khu vực này sẽ lần theo các khe nước đó để di chuyển, vừa tìm thức ăn vừa lấy dưỡng khí.
Người Inuit thường đặt bẫy dọc theo các khe nước để săn cá voi. Thế nhưng mấy năm gần đây, lối sống của người Inuit dần hiện đại hóa, số lượng cá voi cũng giảm sút, hiệp hội bảo vệ cá voi buộc phải giới hạn số lượng cá voi họ được phép đánh bắt mỗi năm – vừa để bảo tồn truyền thống, vừa đảm bảo nhu cầu sinh tồn. Nhưng so với chuyện sinh tồn, việc săn cá voi giờ đây giống như một tập tục cổ xưa được lưu truyền hơn.
Lần đầu tiên Chương Ly đến đây chính là để quay phim cảnh người địa phương săn cá voi.
Việc săn cá voi rất hiếm thấy, Cố Đăng cũng không tránh khỏi cảm giác tò mò. Nhưng mỗi khi nghĩ đến cảnh tượng thương tâm của cá voi, anh lại không nỡ hỏi thêm gì, nên cuối cùng cũng không hỏi nữa.
Sáng hôm sau, Cố Đăng đi dạo một mình trong thôn, tình cờ gặp Ali ở bờ biển. Trên nền tuyết trắng xóa, Ali ngồi trên một chiếc ghế nhựa nhỏ màu đỏ, cúi đầu dùng dao gọt một khúc gỗ.
“Cháu đang làm gì thế?” Cố Đăng hỏi.
“Cháu muốn khắc hình mình tặng bà ngoại.” Ali không ngẩng đầu, chỉ dùng đôi bàn tay nhỏ nhắn cầm con dao nhỏ, theo nhịp tay của cô bé, những mảnh vụn gỗ rơi lả tả trên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mua-xuan-o-alaska-chuoc-duong/2799143/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.