Trên đường về chẳng ai nói câu nào, Cố Đăng đi một mình phía trước, trong lòng còn vương lại chút lúng túng và gượng gạo sau khi tự bóc tách chính mình.
Họ tiếp tục sống trong thôn. Thỉnh thoảng Chương Ly bay đi quay cảnh tuần lộc. Còn Cố Đăng thì sao? Cảm giác mới lạ của kẻ vừa đặt chân đến một nơi xa lạ đã nhanh chóng tan biến, thay vào đó là sự chán ngán dâng lên từng ngày.
Thôn này nhỏ xíu, xung quanh chỉ toàn hoang vu vắng vẻ. Điều khó chịu nhất là… không có mạng. Ở đây một ngày thì gọi là rèn tâm tính, ở quá ba ngày thì chẳng khác gì bị lưu đày tới Ninh Cổ Tháp.
Cố Đăng sinh ra trong thời đại ngập tràn thông tin, hoàn toàn không quen với sự tĩnh lặng kiểu này. Ở quê lâu quá khiến anh có cảm giác như mình đang dần tách khỏi thế giới.
Nhưng thật ra không có mạng cũng không phải chuyện khủng khiếp nhất, điều đáng sợ hơn là không có việc gì để làm. Hồi còn cùng Chương Ly đi bộ xuyên rừng cũng đâu có mạng đâu, nhưng mỗi ngày đều bận bịu, mỗi phút giây đều sống trọn vẹn. Còn ở thôn này, anh có nguyên một đống thời gian để phung phí.
Lúc đầu Cố Đăng cũng thử tìm việc gì đó để làm, nhưng vì không nói được ngôn ngữ địa phương, cũng chẳng hứng thú với cuộc sống truyền thống, nên mọi nỗ lực đều đổ sông đổ bể. Judy và Ali thì phải chăm sóc Carly, còn anh cũng không thể cứ dính lấy Chương Ly mãi. Hầu hết thời gian, anh lang thang một mình trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mua-xuan-o-alaska-chuoc-duong/2799144/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.