Cố Đăng bưng tô mì ly ngồi bên cửa sổ, hai tay ôm lấy chiếc cốc titan, mùi chua cay nồng nàn bốc lên trong nháy mắt, chỉ tưởng tượng thôi cũng đủ biết miếng đầu tiên sẽ ngon thế nào.
Anh thong thả húp một ngụm nước mì, đến khi từng tạng phủ đều ấm lên rồi mới bắt đầu ăn mì. Khi đã tiêu diệt một nửa số bò viên và xúc xích thì anh mới ngẩng đầu hỏi: “Anh lấy đâu ra xúc xích với bò viên đấy?”
Chương Ly: “Còn dư lại từ lần ăn lẩu trước, đóng gói hút chân không, chưa hỏng đâu.”
Cố Đăng giơ ngón cái với hắn, rồi ăn nốt nửa cây xúc xích còn lại. Vừa ăn vừa bất chợt thở dài.
“Sao vậy?” Chương Ly hỏi.
“Thấy con người đúng là kỳ lạ thật.” Cố Đăng gắp viên bò viên cuối cùng lên, nhìn nó một lúc rồi mới nói: “Như bây giờ này, tôi đang buồn chết đi được, vậy mà chỉ một ly mì, một viên bò viên thôi cũng khiến tôi thấy vui.”
“Thế chẳng phải tốt à?” Chương Ly nói xong thì há miệng ăn luôn viên bò viên trên nĩa của Cố Đăng.
Đến cái này cũng phải giành với anh sao? Cố Đăng trố mắt: “Không phải anh cũng có à?”
Anh rướn cổ nhìn sang tô của Chương Ly – trống không. Trong khi anh còn đang cảm khái nhân sinh thì Chương Ly đã húp sạch hai gói mì rồi.
“Tôi ăn xong từ lâu rồi.” Chương Ly nuốt bò viên xuống, nói.
Cố Đăng còn đang lầu bầu mắng hắn, không hề biết Chương Ly đã bỏ hết bò viên và xúc xích vào tô của anh từ đầu. Hắn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mua-xuan-o-alaska-chuoc-duong/2799152/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.