Hôm sau, lúc rời khỏi đàn tuần lộc, Cố Đăng vẫn còn lưu luyến không rời. Thế nhưng khi máy bay bay ngang qua bầu trời Alaska, Chương Ly ngồi ở ghế sau lặng lẽ nắm lấy tay anh, nỗi lưu luyến ấy lập tức bị một cảm giác mong chờ bí mật khác thế chỗ.
Vì một vài lý do… ai cũng biết, lần trở về này họ không quay lại Anchorage mà rẽ xuống thị trấn nhỏ ở phía nam, nơi từng cùng nhau ngắm cá voi. Nơi này chẳng mấy người biết đến, nhưng với Cố Đăng và Chương Ly thì lại mang một ý nghĩa không thể thay thế.
Họ thuê một căn nhà gỗ nhỏ ven biển, hai tầng. Ngay lối vào đặt vài thùng trồng hoa uất kim hương, thược dược nở rộ rực rỡ. Phòng khách và phòng ngủ chính đều hướng ra biển, có thể đồng thời nhìn thấy biển xanh, sông băng và dãy núi tuyết.
Cố Đăng đứng bên cửa sổ, nghĩ thầm họ sẽ có một kỳ nghỉ thật tuyệt vời ở nơi này.
Trong nhà có sẵn bếp, nhưng cả hai đều đã mệt rã rời sau chuyến đi, lại nhớ hương vị đồ ăn béo ngậy, thế là kéo nhau ra tiệm ăn một bữa bít tết thịnh soạn, rồi dùng đủ loại đồ ăn dầu mỡ và ngọt ngào để lấp đầy cái bụng đói.
Ăn tối xong, Cố Đăng thả hai viên muối tắm mùi hoa hồng vào bồn, vừa ngâm mình vừa tận hưởng, sung sướng đến mức không kìm được cảm thán: “Đây mới gọi là sống chứ!”
Cố Đăng trong đời thường là người theo chủ nghĩa hưởng thụ, lại còn rất kén thẩm mỹ. Nếu điều kiện cho phép, anh luôn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mua-xuan-o-alaska-chuoc-duong/2799154/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.