Quãng thời gian sống bên Chương Ly là những ngày hạnh phúc nhất trong suốt bốn năm qua của Cố Đăng. Thậm chí, nếu tính cả ba mươi năm sống trước đó, thì đây cũng là quãng thời gian rực rỡ và đậm nét nhất trong cuộc đời anh.
Cảm giác ấy khác hẳn niềm vui khi viết nhạc, bởi sáng tác là hành trình khai phá trong bóng tối, là một mình dò dẫm từ không thành có, cho đến khi cuối cùng cũng nhìn thấy ánh sáng. Cũng khác với cảm giác choáng ngợp khi đứng giữa biển người trong một buổi diễn, cùng người hâm mộ hòa chung nhịp đập.
Tình yêu là câu chuyện của hai người, một niềm vui nhỏ bé nhưng không giấu giếm. Vì một cơ duyên nào đó, trong một khoảng thời gian dài hay ngắn, Cố Đăng và một người nơi cõi đời này kết nối được tâm hồn, tr*n tr** cả thể xác lẫn linh hồn. Điều đó khiến anh thấy mãn nguyện và hạnh phúc.
Cố Đăng và Chương Ly tiếp tục sống trong căn nhà nhỏ bên bờ biển, như thể đã quên mất thời gian, cũng không bàn đến chuyện tháng sau có tiếp tục ở lại hay không. Tình yêu trong thời gian ngắn ngủi ấy được nén lại đến cực điểm, rồi bùng nổ thành một niềm hạnh phúc dữ dội đến nghẹt thở.
Dù vậy, cuộc sống của họ cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ là chuyện thường ngày như ăn uống, ngủ nghỉ rồi gần gũi nhau. Điều kỳ lạ là những việc vặt vãnh từng khiến Cố Đăng thấy vô vị, giờ đây lại khiến anh cảm thấy hạnh phúc lạ kỳ.
Một chiều, khi Chương Ly đang chuẩn bị bữa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mua-xuan-o-alaska-chuoc-duong/2799155/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.