Sau khi rời khỏi cung của Nguyên thái phi, trời đã sáng rõ. Thái phi sai thị nữ đưa Dung Oanh trở về, suốt dọc đường hai người đều im lặng không nói gì.
Dung Oanh lòng rối như tơ vò, đi mãi mà trong đầu vẫn không ngừng nghĩ xem giữa mình và Dung Hi có phải thật sự tồn tại hiểu lầm gì hay không.
Nguyên thái phi, đúng như lời Văn Nhân Loan từng nói, tuy trước kia luôn tỏ ra lạnh nhạt, nhưng đến thời khắc quan trọng vẫn không thực sự mặc kệ nàng sống chết. Sau khi nghe chuyện hòa thân, thái phi đã nói nàng không cần nghĩ nhiều, chưa đến mức phải bị gả sang Hung Nô đâu.
Dung Oanh cảm kích thái phi, còn tưởng rằng giữa hai người đã có phần thân thiết hơn một chút, nào ngờ chưa được bao lâu đã bị thái phi mất kiên nhẫn đuổi về cung.
Linh Xuân biết đêm qua nàng nghỉ lại chỗ thái phi, thấy nàng về với dáng vẻ mệt mỏi, cũng không lấy làm ngạc nhiên. Dung Oanh rửa mặt sơ qua, rồi chui vào chăn định ngủ một giấc, nhưng lại trằn trọc không thể nào chợp mắt. Trong đầu cứ không hiểu vì sao cứ nhớ mãi những câu nói rời rạc, hoảng loạn của thái phi.
Linh Xuân đang dọn dẹp trong tẩm điện, thấy nàng xoay qua xoay lại mãi vẫn chưa ngủ, bèn hỏi:
"Công chúa sao vậy?"
Dung Oanh không định kể chuyện thái phi, chỉ thuận miệng hỏi:
"Hoài Cảnh là ai?"
Linh Xuân từ nhỏ lớn lên trong cung, biết nhiều chuyện cũ, nghe vậy thì hơi ngẩn ra, chỉ cảm thấy cái tên ấy nghe quen quen, nhưng nhất thời
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mua-xuan-o-tay-an-bach-duong-tam-luong/2840306/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.