Chỉ một nén nhang trước, Dung Oanh còn vừa chia tay Dung Trăn, trông thấy cậu nước mắt đầy mặt xoay người rời đi, nàng cứ ngỡ vị hoàng đệ ôn hòa thiện lương ấy sẽ sống sót mà thoát thân. Nào ngờ giờ phút này lại tận mắt thấy đầu thằng bé lăn xuống đất, lấm lem tro bụi.
Văn Nhân Loan là phản quân đứng đầu, là kẻ phản loạn ẩn nấp suốt nhiều năm trong triều đình. Hiện tại thiên hạ đại loạn, triều đình sụp đổ, mà mỗi bước đổ vỡ đều có bóng dáng hắn tiếp tay.
Trương Vân Lễ nhìn thấy Dung Oanh sợ đến nỗi cứng họng, liền vung đao cười lớn, giọng càn rỡ:
“Quả nhiên là cùng huyết mạch! Đều là lũ chuột nhắt vô dụng!”
Dung Oanh không dám nhìn cái đầu lăn trên đất, cũng quên đi cơn đau đang giày vò thân thể, trong lòng chỉ còn lại một tia hy vọng cuối cùng. Nàng lấy hết can đảm, hỏi:
“Là đế sư muốn ta chết sao?”
Ánh mắt Trương Vân Lễ trở nên âm u, ông ta cười nham hiểm rồi nói:
“Dĩ nhiên rồi. Thiếu chủ đối với các ngươi hận không thể lột da ăn thịt, đã hạ lệnh phải nhổ cỏ tận gốc hoàng thất. Hôm nay ta đến đây chính là để giết ngươi, nể tình ngươi trông cũng không khó coi, ta còn có thể cho ngươi chết toàn thây.”
Sắc mặt nàng trắng bệch, môi run rẩy, không biết là vì đau hay vì sợ. Tay cầm kiếm không ngừng run rẩy.
“Văn Nhân Loan từ đầu tới cuối đều là phản tặc… Cái gọi là nâng đỡ triều cương, cứu vớt thiên hạ, tất cả chỉ là dối trá...”
“Phản
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mua-xuan-o-tay-an-bach-duong-tam-luong/2840330/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.