🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Hành cung Dương Châu do hoàng đế đến tị nạn nên được tu sửa lại. Tin tức Tiêu Thành Khí và phò mã Triệu Miễn dẫn binh tạo phản vừa truyền đến, hoàng thượng ở Dương Châu liền lập tức phẫn nộ đến mức hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ.

Dung Tễ hiện nắm giữ hơn phân nửa binh quyền, phần lớn việc lớn trong triều đều do hắn ta định đoạt. Vinh Quốc công thì vẫn nuôi tham vọng không dứt, muốn lợi dụng thời cơ loạn thế để nâng đỡ Dung Kỳ lên ngôi, nhưng ông ta cũng biết hiện giờ tình hình cực kỳ rối ren, chuyện chống lại phản quân là quan trọng nhất, nên tạm thời chỉ có thể âm thầm đề phòng Dung Tễ nhân cơ hội đoạt quyền xưng đế.

Dương Châu cách xa kinh thành, hoàng đế lại nằm liệt giường, không thể giải quyết được tình thế nguy cấp của phản quân. Giữa lúc các quận sốt ruột, Trường An cũng chìm trong hỗn loạn, thiên hạ đại loạn, chẳng ai rõ rốt cuộc nên giữ vững cái gì, cũng không còn ai đỡ nổi cho ai. Trong ngoài đều tuyệt vọng, sinh ra một cảm giác bi ai đến tột cùng.

Nhưng rất nhanh sau đó, lời đồn về thân thế của Văn Nhân Loan lan truyền khắp nơi. Mọi người nghe nói đám phản quân cùng những kẻ đồ sát dân trong thành kia không cùng phe với Yến vương, cũng không phải cùng một lũ. Ngay lập tức, từng đô hộ phủ nối đuôi nhau quy thuận lại Trường An.

Lý tướng quân khi đang suất lĩnh binh mã ở Lương Châu chống giặc, nghe tin đồn thì vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ. Nhưng sau đó suy ngẫm lại, ít nhất chứng minh Văn Nhân Loan không phải cấu kết với Yến vương, càng không dẫn Hung Nô vào giày xéo bách tính Đại Chu, cũng không có ý đồ nhường thành cho giặc đổi lấy vinh hoa. Nghĩ vậy rồi, Lý tướng quân cũng tạm thời nhẫn nhịn.

Văn Nhân Loan vốn là mưu sĩ dưới trướng Yến vương, sau khi cánh đã đủ lớn liền ngả về triều đình, giả vờ vâng lệnh Yến vương nhưng lại âm thầm cắt đứt sự kiểm soát của Yến vương, mượn sức những thế lực riêng để tự lập. Đợi đến khi trong tay có đủ quyền lực liền đảo loạn cục diện. Những năm gần đây, vì tranh đoạt vị trí thái tử mà triều đình thay máu hàng loạt đại thần, trong đó phần lớn đều có bóng dáng hắn thao túng. Bởi vậy dù hoàng quyền đã dời sang Dương Châu, hắn vẫn có thể dễ dàng dựng lại một triều đình khác ở Trường An.

Số ít quan viên còn ở Trường An đa phần đều là người nhà sống tại đây, không đành lòng rời bỏ. Trải qua bao biến cố thăng trầm, bọn họ nghĩ thông suốt, lần lượt hướng về Văn Nhân Loan. Chỉ có vài người ngoan cố không chịu cúi đầu, vẫn lén mắng đồng liêu đầu hàng là đồ phản bội.

Mục Hoàn Đình là một trong số đó. Ông bi ai vì cái chết của Dung Oanh, nhưng không thể thay nàng báo thù, chỉ đành đệ đơn xin từ chức. Trong khi đó, Lương Hiết vẫn sống như trước, không nịnh bợ cũng chẳng kiêng dè, chỉ làm tốt chức phận của mình. Dường như người ngồi trên ngai vàng là ai, y cũng chẳng màng quan tâm. Một lần Mục Hoàn Đình theo phu nhân ra chợ mua thức ăn, lại trùng hợp gặp được Lương Hiết. Rõ ràng so với ngai vàng kia, Lương Hiết quan tâm nhiều hơn tới bữa ăn hôm nay có gì, sinh kế bách tính ra sao.

Bách tính Trường An vốn đã trải qua kinh hoàng, nay hoàng cung đổi chủ, họ tuy bàn tán xôn xao nhưng cuộc sống thường ngày vẫn tiếp diễn như cũ. Có chăng chỉ là thỉnh thoảng thở dài một tiếng, nhớ về công chúa từng đứng phát lương giữa ngày tuyết rơi.
Dung Oanh chưa chết, nhưng cũng mãi không thể tỉnh lại.

Lúc đầu, Văn Nhân Loan muốn Bạch Giản Ninh đưa nàng hồi cung, để tiện ngày ngày chăm sóc. Nhưng Bạch Giản Ninh cực kỳ chán ghét hắn, không muốn thấy hắn lượn qua lượn lại trước mặt, viện đủ lý do để từ chối.

Nàng hôn mê gần nửa tháng, tỉnh lại đôi lần cũng chỉ mơ mơ màng màng, miệng mê sảng không dứt. Bạch Giản Ninh muốn đút thuốc cho nàng cực kỳ vất vả, đều bị nàng nôn ra. Văn Nhân Loan gần như mỗi ngày đều đến, sắc mặt ngày càng u ám.

Nhìn thân thể Dung Oanh gầy gò như que củi, cuối cùng bên viện đưa tới một nha hoàn mới, khiến Bạch Giản Ninh có chút rảnh tay.
Vừa nhìn thấy Dung Oanh trên giường bệnh, Linh Xuân đã đỏ hoe mắt, nhào vào mép giường mà khóc thút thít.

Bạch Giản Ninh ra ngoài làm y thiện, Linh Xuân liền ở lại chăm sóc Dung Oanh. Ngẫu nhiên nàng sẽ tỉnh lại, nói vài câu đứt quãng. Theo lời dặn, mỗi lần nàng có dấu hiệu tỉnh lại, Linh Xuân đều phải báo ngay cho Văn Nhân Loan.

Linh Xuân hầu như không thể vực dậy tinh thần. Mỗi ngày đều muốn làm việc gì đó để phân tán suy nghĩ, bằng không sẽ nhớ lại cảnh phản quân đồ sát trong cung. Bạn thân nhiều năm, thị vệ quen thuộc đều đã chết, giờ đến Dung Oanh cũng nửa sống nửa chết nằm đây, mọi thứ bỗng như sụp đổ, đời nàng ấy bị phá nát trong chớp mắt.

Trước đây nàng ấy còn từng nghĩ, Dung Oanh có hôn sự tốt đẹp, nếu nàng ấy được cùng theo ra khỏi cung, hẳn có thể an ổn sống nửa đời sau.

Nay, Linh Xuân chỉ còn biết oán giận Văn Nhân Loan, mắng hắn ép Dung Oanh tới chết, nhẫn tâm sát hại bao người ở kinh thành…
——

Lại đến tiết Thanh Minh.

Lương Hiết đứng bên bờ sông cầm dù, dầm mưa đã lâu. Mưa đánh rào rào lên tán ô, hồ nước gợn sóng lăn tăn. Tiếng vó ngựa và bánh xe nghiến lên đá xanh dần tới gần, cuối cùng dừng ngay cạnh y.
Tiêu Thành Khí vén màn xe lên, hỏi: “Lương Hiết? Sao còn đứng ở đây?”

Hôm nay là tiết Thanh Minh, Tiêu Thành Khí cũng mang nét u sầu, cố nén tâm tình để lên tiếng với y.

“Mới nãy dưới cầu có người cúng tế Cửu công chúa.” Lương Hiết đáp, “Nghe họ lẩm bẩm khấn vái khi hóa vàng mã, chẳng hiểu sao lại đứng lại xem, cứ thế nhìn đến giấy vàng cháy hết.”

Tiêu Thành Khí nghẹn lời, nhất thời cũng không nghĩ ra được cách nào để an ủi.

Hắn ta muốn đi tế bái, nhưng lại cảm thấy nếu Dung Oanh thực sự đã chết, e là nàng cũng không muốn nhìn thấy mình. Dù sao thì, trong số những người đã dồn nàng vào chỗ chết, hắn ta cũng có phần. Trước kia, Dung Oanh từng thật lòng với mình, vậy mà hắn ta lại lợi dụng nàng, hại chết người thân của nàng.

Tiêu Thành Nghiên tuy được cứu từ giáo phường ra, nhưng cũng bị tra tấn đến mức thần trí mơ hồ, vừa nhìn thấy Dung Hân Vi liền hoảng loạn la hét. Tiêu Thành Khí chỉ còn biết kiên nhẫn trấn an, tạm thời giữ lại tính mạng Dung Hân Vi. Chờ đến khi Tiêu Thành Nghiên khôi phục trí nhớ, hắn sẽ để nàng ấy tận tay trả lại hết những khổ đau mình từng chịu. Còn những kẻ đã nhân lúc Tiêu gia gặp nạn mà làm nhục các tỷ muội hắn ta, một tên cũng đừng mong thoát.

“Rơi vào hoàn cảnh hôm nay, cả ta và ngươi đều chưa từng nghĩ tới.”

Lương Hiết không đáp lại lời hắn ta, ánh mắt dừng lại ở đám tro ướt đẫm nước mưa dưới chân.

Tiêu Thành Khí cũng hiểu y không muốn gặp mình, đành ra lệnh cho xa phu quay xe rời đi.

Mưa bụi nghiêng nghiêng theo cửa sổ thổi vào, làm ướt sũng bàn sách. Linh Xuân đang đứng dậy khép cửa sổ thì sau lưng vang lên tiếng xột xoạt cùng tiếng nức nở khe khẽ. Nàng ấy vội vàng quay đầu lại xem, mới phát hiện khóe miệng Dung Oanh đang chảy máu, dường như bị sặc.

Linh Xuân vội nhào đến đỡ nàng, cẩn thận nghiêng đầu nàng sang một bên. Máu từ miệng tràn ra, theo cằm nhỏ giọt xuống. Dung Oanh vừa mở miệng liền nôn ra một ngụm máu lớn, màu máu nhạt như nước đường, khiến người ta nhìn vào cũng lạnh sống lưng.

Linh Xuân đang định gọi người thì tay áo bị nắm lại. Nàng ấy vừa quay đầu, liền thấy người hôn mê đã lâu kia đang mở to mắt nhìn nàng, trong mắt đầy nghi hoặc.

“Công… công chúa?” Dung Oanh cảm thấy toàn thân đau nhức, giọng nói khàn khàn như lưỡi dao cứa cổ, khó khăn mở miệng: “Nước…”

Linh Xuân sợ nàng cử động mạnh ảnh hưởng đến miệng vết thương, vội vàng đỡ nàng nằm xuống rồi đi rót nước. Vì quá kích động nên tay nàng ấy run rẩy khi rót trà.

Dung Oanh thấy đầu óc quay cuồng, toàn thân như bị nước dìm, uống xong ngụm nước mới hơi bình ổn lại. Ký ức hỗn loạn như một vũng bùn đặc quánh, nàng chẳng nhớ rõ vì sao mình lại nằm ở đây. Khi tay vô thức sờ lên vải băng ở cổ, chạm nhẹ cũng thấy đau nhói, nàng mơ hồ hỏi: “Đau quá… Ta bị sao vậy?”

Linh Xuân sững người, một lúc sau mới nhẹ giọng nói: “Công chúa không nhớ chuyện xảy ra mấy ngày nay sao?”

Dung Oanh theo bản năng muốn lắc đầu, thiếu chút nữa động vào vết thương. Nàng th* d*c, giọng vẫn khô khốc như tro bụi. “Ta không nhớ. Giống như rất nhiều thứ bị xóa sạch. Nhưng ta nhớ ngươi. Ngươi là thị nữ của ta, tên là gì?”

“Công chúa mà ngay cả Linh Xuân cũng quên rồi,” Linh Xuân không nhịn được òa khóc, nức nở oán hận, “Phản quân đánh vào kinh thành, công chúa suýt chút nữa mất mạng, chính đường huynh của người — tên tặc đó suýt chút nữa hại chết người! Hắn… hắn còn vọng tưởng làm ra cái loại chuyện đó với công chúa… Công chúa thật sự không nhớ gì sao?!”

Dung Oanh khi hôn mê từng liên tục mơ thấy những cơn ác mộng kinh hoàng. Bị Linh Xuân nhắc lại, cả người nàng lập tức run rẩy. Yếu ớt nói: “Ta hình như nhớ ra rồi… Có một người mặc áo trắng… hắn khinh bạc ta, còn muốn giết ta…”

“Đúng là hắn!” Nghe thấy hai chữ “khinh bạc”, Linh Xuân tức đến nghiến răng nghiến lợi. “Tên súc sinh Văn Nhân Loan kia! Hắn hại chết hoàng tử, tàn sát quan viên trong triều, lòng dạ độc ác tàn nhẫn, công chúa nhất định đừng tin bất cứ lời nào hắn nói!”

“Đây là đâu? Tam ca của ta đâu? Huynh ấy còn sống không?”

Ánh mắt Linh Xuân thoáng xẹt qua đau thương sâu đậm, thấp giọng trả lời: “Tam hoàng tử sinh tử chưa rõ. Nếu còn sống, nhất định sẽ trở lại Trường An, tự tay chém chết kẻ phản nghịch kia.”

Dung Oanh ngơ ngác hỏi tiếp: “Vậy… về sau chúng ta phải làm sao? Đây rốt cuộc là nơi nào?”

Linh Xuân hạ giọng, ghé sát bên tai nàng: “Nơi này là một biệt viện trong thành Trường An, là chỗ ở của một nữ quan. Thời gian qua nàng ta phụng mệnh chăm sóc công chúa. Giờ công chúa đã tỉnh, nô tỳ sẽ tìm cách dụ đám hộ vệ ra ngoài, rồi lén đưa công chúa rời khỏi Trường An, đến Dương Châu tìm bệ hạ.”

Đầu Dung Oanh vẫn đau như búa bổ, ký ức lộn xộn, mơ hồ lặp đi lặp lại. Nàng không nhớ rõ phụ hoàng rời kinh thành từ lúc nào.

Trong trí nhớ mờ nhạt, ngoài Lương Hiết ra, nàng chỉ nhớ đến cảm giác được một người ôm vào lòng. Một lúc sau, nàng mới chậm rãi nói: “Ta… nhớ không rõ. Nhưng hình như… trong lòng có một người.”

Linh Xuân thoáng khựng lại, sợ nàng nhớ lộn, nếu là Văn Nhân Loan thì càng nguy. Nhưng nghe nàng nói tiếp: “Hình như là một người trẻ tuổi trong triều, thuộc Hình bộ?”

Nàng cúi đầu trầm tư, Linh Xuân mới thở phào, trong lòng vừa may mắn, vừa cảm khái. Nếu người nàng nhớ là Văn Nhân Loan, với tính cách si tình ngày trước, sợ rằng nàng đã lập tức tuyệt vọng đòi chết lần nữa. Cũng may… là người khác. Ứng phó mấy câu là ổn rồi.

“Đó là Trung thư Thị lang Lương Hiết, là thanh niên tài tuấn nổi danh trong kinh thành, đối với công chúa vô cùng tốt.” Linh Xuân ngừng một chút, rồi nghiêm túc nhìn nàng nói tiếp: “Người đó chính là người công chúa yêu sâu đậm, hai người từng có hôn ước, cả kinh thành đều ngưỡng mộ. Nếu không phải do Văn Nhân Loan phá rối, lại còn công phá kinh thành, công chúa sớm đã thành hôn với chàng ấy rồi.”

Dung Oanh im lặng lắng nghe, không có cảm xúc rõ rệt, bởi thật sự nàng không nhớ được gì. Nhưng hễ Linh Xuân nhắc tới cái tên Văn Nhân Loan, nàng liền theo phản xạ siết chặt ống tay áo, nơi ngực như bị cứa rách, âm ỉ nhói đau.

Trực giác mạnh mẽ mách bảo nàng rằng… đó là kẻ thù, là người nàng vừa hận vừa sợ.
——

Sau khi giúp Dung Oanh rửa mặt, Linh Xuân đút nàng ăn chút cháo nhạt, rồi nửa dỗ nửa khuyên mới khiến nàng chịu uống thuốc. Xong xuôi, Dung Oanh lại được dìu về giường nghỉ ngơi.

Bạch Giản Ninh trở về vào buổi tối, chỉ hỏi Linh Xuân đôi câu rồi không vào trong. Mãi đến tận khuya, Văn Nhân Loan như thường lệ đến viện.

Theo lời Linh Xuân dặn, Dung Oanh chỉ cần giả vờ đang ngủ, tỏ ra vẫn còn hôn mê là đủ.

Chỉ là… nàng không ngờ giả vờ ngủ lại khó đến vậy.

Vừa nhắm mắt là ác mộng kéo đến, chẳng mấy chốc đã bị giật mình tỉnh lại. Trong hoảng hốt, nàng nhận ra bên cạnh có một mùi thuốc nhàn nhạt, không phải mùi từ người nàng.

Toàn thân Dung Oanh lập tức cứng đờ, cố nén không để mình cử động.

Nàng sợ. Nhưng người kia bên cạnh vẫn không có động tĩnh, cả gian phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ hơi thở của hắn.
Tim nàng đập dồn dập như trống trận, rõ ràng đến nỗi chính nàng cũng cảm thấy hoảng sợ. Nàng âm thầm bóp lòng bàn tay, nhắc nhở bản thân không được để lộ sơ hở.

Một lúc sau, người bên cạnh vẫn không nhúc nhích. Ngay khi nàng đang cố bình tĩnh lại, giường bỗng khẽ động một chút.

Người đàn ông kia dường như hơi nhấc tay, cúi người xuống nhìn nàng.

Một bàn tay lạnh như rắn bò lặng lẽ chạm vào tay nàng, từ từ trườn xuống lòng bàn tay. Dung Oanh lạnh cả sống lưng, theo phản xạ nắm chặt tay lại, ngăn hắn bẻ ngón tay.

“Ác mộng sao?”

Giọng Văn Nhân Loan vang lên, hắn nửa nằm nửa chống người, một tay nắm lấy tay nàng, tay còn lại vén tóc nàng sang một bên.

Dung Oanh tưởng hắn đã phát hiện điều gì, nhưng hắn chỉ dừng lại một chút, rồi lại nằm xuống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Tác giả có lời muốn nói:

Linh Xuân: “Công chúa với Lương Hiết là đôi thần tiên quyến lữ, có cần đến tên cẩu nam nhân như ngươi tới phản đối à?” 

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.