Dưỡng thương một thời gian, sức khỏe của Dung Oanh dần dần hồi phục, trí nhớ đã mất cũng bắt đầu chậm rãi quay trở lại. Những chuyện vụn vặt giữa nàng và Tiêu Thành Khí cũng nhớ ra được đôi chút, duy chỉ có khoảng thời gian bên Văn Nhân Loan là mơ hồ đến không thể gom nổi một mảnh hoàn chỉnh.
Người hầu phía dưới tuân theo mệnh lệnh của Văn Nhân Loan, canh giữ nàng hết sức nghiêm ngặt, chỉ cần nàng có động tác bất thường là lập tức có người tiến đến dò hỏi.
Trên bàn mỗi ngày đều được bày một đĩa bánh hạnh nhân, dù có là cao lương mỹ vị đi nữa thì cũng chịu không nổi sự lặp lại nhàm chán. Dung Oanh mỗi lần thấy đĩa bánh đó đều chẳng buồn nhìn thêm một cái.
Tính cách của Bạch Giản Ninh vốn lạnh nhạt, không thích dính vào chuyện người khác. Khi thấy thân thể Dung Oanh chuyển biến tốt đẹp, nàng ấy liền thúc giục Văn Nhân Loan sớm đưa người đi.
Văn Nhân Loan cũng chẳng muốn tiếp tục đến Hiệt Phương Trai để chịu ánh mắt lạnh lẽo của nàng, sau buổi lâm triều liền đích thân đến đón người.
Trường An sau một khoảng thời gian mưa dầm liên miên cuối cùng cũng hé nắng. Dung Oanh đang giúp Bạch Giản Ninh cùng tiểu đồng đem đống sách trong phòng dọn ra phơi. Tay áo bị vén cao, lộ ra cánh tay trắng nõn mềm mại như ngó sen. Trán nàng lấm tấm mồ hôi, một tay chống eo th* d*c, vừa nói chuyện với tiểu đồng vừa quay đầu lại vì nghe thấy tiếng bước chân — là Văn Nhân Loan.
Sắc mặt Dung
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mua-xuan-o-tay-an-bach-duong-tam-luong/2840337/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.