Dung Oanh đờ người tại chỗ, để mặc Văn Nhân Loan đỡ lấy mình mà hôn, trong đầu thế nhưng lại thoáng hiện lên một cảm giác quen thuộc.
Văn Nhân Loan nhận ra nàng không chuyên tâm, liền cắn nhẹ môi nàng, rồi đưa một vật mềm ấm từ môi mình truyền qua, trong miệng nàng nghiền nát từ từ. So với kiểu hôn vội vàng, thô bạo, kiểu trêu chọc thong dong, chậm rãi này khiến nàng càng không chịu nổi. Giống như đang bị một thợ săn kiên nhẫn đùa bỡn, từng bước từng bước dẫn dắt nàng sụp đổ.
Văn Nhân Loan đỡ lấy thân thể mềm nhũn của nàng, nuốt tiếng rên khe khẽ tràn ra từ miệng nàng, ôm nàng ngồi lên giường. Đến khi nàng không thở nổi, mặt nghẹn đỏ bừng, hắn mới chịu buông ra.
Dung Oanh tựa vào vai Văn Nhân Loan, th* d*c từng nhịp một. Tay hắn dừng ở thắt lưng nàng, mang theo cảm giác tê dại nhẹ nhẹ, khiến nàng vùng ra khỏi lòng hắn, cố bò xuống khỏi người đối phương.
Văn Nhân Loan cũng không ngăn lại, chỉ cúi người tháo giày cho nàng.
Dung Oanh bực mình lườm hắn một cái, nhưng khi nhìn thấy môi hắn đỏ rực, bóng loáng, liền vội quay đầu đi chỗ khác.
Hắn còn rất sung sướng, khẽ bật cười một tiếng.
Giờ phút này, đầu óc Dung Oanh hoàn toàn rối loạn, nàng chẳng biết nên làm gì, chỉ có thể bò vào bên trong giường, kéo kín chăn, quấn kín người lại như một cái kén.
Một lúc sau, Văn Nhân Loan kéo chăn.
“Bôi thuốc trước đã.”
Dung Oanh trùm chăn im re, không để ý đến hắn.
Hắn lại lột một lớp chăn,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mua-xuan-o-tay-an-bach-duong-tam-luong/2840338/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.