🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Ánh dương đầu thu chưa kịp rạng, sau ba năm ly khai, hoàng thất Đại Chu rốt cuộc cũng trở về hoàng cung Trường An.

Trời vừa sáng, đã nổi cơn mưa nhỏ. Mưa thu lạnh buốt thấu xương, khí trời bao phủ một tầng âm hàn, lạnh lẽo như phủ sương khắp cõi nhân gian.

Dung Tễ lãnh binh xử trí đám nghịch thần, quyết tâm tẩy sạch triều đình phản loạn. Dân chúng trong thành Trường An đều đóng cửa không dám ra ngoài. Trên đường phố la liệt thây người ngã xuống. Máu loãng hòa cùng nước mưa, len qua từng kẽ đá xanh, tụ lại thành dòng, uốn lượn chảy dọc phố lớn ngõ nhỏ. Gạch lát đường ướt đẫm, thậm chí giữa khe còn dính máu thịt, khiến ai bước qua cũng lạnh sống lưng, lông tóc dựng đứng.

Văn Nhân Loan xưa nay ghét nhất mùa mưa, mà khéo thay, ngày trọng đại này trời lại đổ mưa. Dung Oanh nhìn mái ngói cong cong đọng nước, từng hạt mưa rơi như chuỗi châu, ánh mắt nàng đăm chiêu, trong lòng dấy lên muôn ngàn suy nghĩ.

Chẳng bao lâu, trong phòng vang lên tiếng ho khan. Nàng vội quay lại, bước vào phòng xem bệnh tình của hắn.

Tình trạng Văn Nhân Loan dường như ngày càng trầm trọng. Nàng lo lắng, sợ hắn lại như khi xưa ở chùa Lung Sơn, đến mức yếu nhược không thể tự mình bước đi, phải dựa vào người khác dìu đỡ.
Nhưng cũng chính trong gió mưa lạnh lẽo này, một hồi đại loạn kinh thiên động địa đang ngấm ngầm diễn ra.

Khi Dung Tễ còn đang khắp nơi truy lùng tung tích Dung Khác, thì Dung Khác lại bất ngờ lãnh binh từ ngoại thành đánh vào. Đi cùng y, còn có Tiêu Thành Khí – người vốn bị đồn là đã tử trận tại Đồng Quan.

Các đại thế gia trong triều đồng loạt hưởng ứng cuộc phản loạn này. Tất cả đều chờ ngày hôm nay để lật đổ hoàn toàn hoàng quyền.

Văn Nhân Loan ngồi trong xe ngựa, lặng nghe tiếng bánh xe lăn qua đá phiến, nhấc màn xe lên, nhìn làn mưa vương máu nhuộm đỏ đất trời. Dung Oanh ngồi bên cạnh, đang kể lại chuyện đêm qua Lương Hiết vì nàng mà chắn mũi tên.

Hắn chỉ nhàn nhạt “ừ” một tiếng, lạnh lùng đáp:

“Hôm qua nếu nàng thật sự xảy ra chuyện, ta nhất định sẽ xẻo sống Lương Hiết cho hả giận.”

Dung Oanh cau mày nói:

“Ngươi thật là người vô lý. Việc này đâu can hệ gì đến Lương Hiết?”

Văn Nhân Loan thu lại ánh nhìn, buông rèm xe, nói chậm rãi:
“Bất kể là ai, mạng của hắn cũng không đáng để nàng mạo hiểm. Ta yêu nàng sâu đậm, không đành lòng thấy nàng bị tổn thương dù chỉ một tấc da. Nàng lại không quý trọng bản thân, ta chẳng thể đánh, chẳng thể mắng, chỉ còn cách phát tiết lên kẻ khác mà thôi.”
Mưa rơi không dứt, tiếng vó ngựa mỗi lúc một gần. Một lát sau, xe ngựa chợt dừng lại.

Là Dung Khác đến.

Y không khách khí, trực tiếp vén rèm xe Văn Nhân Loan vừa buông, liếc mắt liền thấy Dung Oanh ngồi bên trong. Sắc mặt lạnh như sương, y cất giọng:

“A Oanh, đã lâu không phải cùng người trốn chạy, cảm giác thật chẳng dễ chịu gì.”

Dung Khác xưa nay vẫn không ưa tác phong của Văn Nhân Loan. Dẫu tình thế đã đến nước này, y vẫn không thể nhắm mắt để vị biểu huynh ra tay tàn độc với thân phụ mình.

“Văn Nhân Loan,” y gằn từng tiếng, “Ta hỏi lại ngươi một lần nữa, thật sự không còn đường sống cho phụ thân ta sao?”

Nghe vậy, Văn Nhân Loan cười lạnh, nơi đáy mắt lóe lên sát khí, nói:
“Chuyện đã đến nước này, Tam hoàng tử vẫn còn do dự ư?”

Hắn ngừng một lát, rồi lạnh nhạt nói tiếp:

“Ta từng tận mắt chứng kiến Tĩnh Xương Hầu phủ bị đồ sát cách đây mười tám năm. So với Trường An hôm nay, còn thảm thiết hơn gấp bội.”

Lời vừa dứt, sắc mặt Dung Khác thoắt biến. Y không nói thêm gì, quay đầu giục ngựa rời đi. Phía sau là đội binh mã đông nghìn nghịt, cuồn cuộn kéo thẳng về phía hoàng cung.

Lúc này, binh tướng giữ thành Trường An hoặc bị xúi giục, hoặc bị trấn áp. Cấm quân trong cung, vạn người đều đã rơi vào tay Dung Tễ. Trận chiến này, không biết sẽ có bao nhiêu người chết oan nơi hoàng thành.

Lý Khác biết tin, e Yến quân lợi dụng hỗn loạn mà nhập thành, nên chủ động lui về trấn giữ phía sau, giúp họ cầm chân ngoại địch.

Ba ngày ba đêm, ánh lửa trong thành chưa từng tắt. Thi thể chồng chất trước cửa cung như núi, máu chảy thành sông. Giữa tiếng giết chóc triền miên không dứt, kẻ sống sót đều đã chán ghét chiến tranh, chỉ mong ngày tàn sớm qua, vãn hồi thanh bình.

Văn Nhân Loan, một thân tồn tại như thần như ma, là cơn ác mộng đối với Dung Tễ. Kẻ dưới trướng Dung Tễ sớm đã mỏi mệt vì sát phạt, đến cuối cùng tử thương vô số, chỉ còn sót lại ít người vây quanh chủ soái như dã thú cùng đường, liều mạng tranh đấu trận cuối.

Dung Tễ cùng Hoàng thượng định liều một phen huyết chiến mở đường máu, từ cửa hông hoàng cung vụng trộm đào thoát, nào ngờ lại bị quân binh chặn đầu, rốt cuộc chỉ đành quay về tử thủ tại Tuyên Chính điện.

Canh giờ hừng đông, Dung Oanh thức dậy liền phát hiện bên gối đã vắng người. Thị nữ tiến vào hầu hạ, thấp giọng bẩm: “Tiểu thư, sáng sớm hôm nay Văn Nhân đại nhân đã suất lĩnh người tiến cung rồi.”

Lòng nàng bất an, lập tức thay y phục, búi tóc qua loa, liền lên ngựa chạy về hướng hoàng cung. Dọc đường gặp cấm vệ bao phủ hoàng thành tầng tầng lớp lớp, nhưng khi nàng xuất trình ngọc bài, bọn họ liền lập tức tránh đường. Dung Oanh một đường thông suốt, thẳng tiến đến Tuyên Chính điện.

Nơi ấy sớm đã bị trọng binh vây chặt, ngoài điện là hàng hàng lớp lớp bá quan văn võ cùng thế gia vọng tộc, hầu như toàn bộ nhân vật có tiếng trong triều Đại Chu đều đã tề tựu nơi đây. Ai nấy sắc mặt trầm trọng, ánh mắt ngưng đọng nhìn về phía đài cao, nơi có mấy người đang đứng sừng sững giữa làn sương sớm.

Trong đó, nổi bật nhất là một thân bạch y của Văn Nhân Loan, đứng thẳng như tùng giữa gió, lạnh lùng như tuyết chưa kịp tan trên đỉnh hoa sơn.

Dung Oanh xuống ngựa, kéo váy chạy tới, khiến không ít người chú ý, ai cũng nghi hoặc bàn tán, không rõ thân phận nữ tử này là ai. Ngay sau đó, Dung Khác đã nhìn thấy nàng, liền kéo mạnh nàng lại bên mình, thấp giọng trầm nghiêm: “Muội tới đây làm chi?”

Dung Oanh chưa kịp hồi đáp, thì đã nghe Dung Tễ gầm lên giận dữ:

“Lũ phản tặc cướp quyền soán vị, bọn ngươi đều đáng ch·ết không toàn thây!”

Chỉ thấy hắn ta nằm rạp trên mặt đất, bụng bị đâm trọng thương, máu đỏ thấm ướt gấm bào màu vàng sáng, vừa co giật vừa phẫn nộ chửi mắng. Từ một Thái tử kiêu căng ngạo mạn, tự cho thiên hạ đã nằm trong tay, nay rơi vào cảnh chó cùng đường, thực khiến người nhìn mà thở dài.

Văn Nhân Loan lừa hắn lui khỏi Lạc Dương, âm thầm giăng một tấm lưới lớn, cứ thế để mặc hắn tiến thẳng về Trường An hãm hại Dung Kỳ.

Đợi đến khi người người hội tụ đủ tại Trường An, binh mã trong tay Văn Nhân Loan cũng đã chuẩn bị đâu vào đấy, lúc ấy mới hạ quyết tâm, phát động trận chiến cuối cùng, đập nồi dìm thuyền. Dung Tễ không tiếc ra tay hãm hại Vinh Quốc công, không ngờ là là vì hắn mà trừ bỏ tâm phúc đại họa, hiện giờ phản công càng thêm thuận lợi. Quả nhiên lúc này thế công như vũ bão, gần như khiến quân địch không kịp trở tay.

Dung Oanh đứng cách Văn Nhân Loan không xa, cũng có thể thấy rõ phụ hoàng đang ngồi trên ngôi vị hoàng đế phía trên kia, sắc mặt trắng bệch, thần tình thập phần tiều tụy. So với sợ hãi, trên nét mặt ấy lại càng chất chứa phẫn nộ—phẫn nộ vì kẻ thần tử mưu nghịch, cũng phẫn nộ vì đứa con bất trung bất hiếu.

Dung Khác không nỡ nhìn cảnh phụ tử tương tàn, định kéo nàng rời đi. Nhưng lúc này, Văn Nhân Loan chợt ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt sâu thẳm, không nói một lời. Dung Oanh đứng lặng, rồi khẽ lắc đầu với Dung Khác: “Tam ca đi trước đi.”

Trời vẫn mưa dầm liên miên, âm u bao phủ cả hoàng thành, gió thu xào xạc lá úa rơi. Dung Tễ nằm co ro như chiếc lá tàn, máu loang thành vệt dài, giãy giụa thống khổ mà cười lớn.

“Hảo cho một vị trung thần đắc lực, ngươi quả là tài năng lương đống! Nhưng lại thân cư cao vị, che giấu dã tâm làm loạn triều cương, là độc xà ẩn mình trong triều chính, hại cơ nghiệp trăm năm của Đại Chu suýt thành tro bụi!”

Hắn ta ngửa cổ cười cuồng dại, sau lại trỏ tay về phía Dung Oanh, gầm lớn:

“Nữ tử ti tiện xuất thân vũ cơ, câu kết nghịch tặc, phản bội quốc gia! Ngươi sau khi ch·ết, ắt bị ác quỷ cắn xé, nghiệp hỏa thiêu thân!”

Dung Oanh tuy sắc mặt bình tĩnh, nhưng đứng đó chịu một hồi mắng nhiếc vẫn thấy nghẹn ngào, bèn lùi lại hai bước. Văn Nhân Loan lúc này bỗng cười lạnh, rút kiếm sắc ra thưởng thức, thản nhiên nói:

“Kiếm này vốn là ngoại tổ của ta từng dùng, người thuộc dòng tộc Khai quốc công thần của Đại Chu. Mẫu tộc của ta một đời trung nghĩa, kết cục lại bị tru diệt cả nhà, thây phơi đồng nội, không ai chôn cất. Thịt bị chó hoang xé xác, cốt cũng tan vào tro bụi...”

Hắn vốn là trưởng tử của tiên Thái tử, còn có một tỷ tỷ và một đệ muội chưa kịp chào đời. Hắn đã không còn nhớ rõ gương mặt bọn họ, nhưng mỗi đêm mộng về đều thấy họ máu me đầm đìa, nghẹn ngào khóc gọi.

Chư thần dưới đài không khỏi rùng mình, vị đế sư trẻ tuổi này, bề ngoài tuấn tú ôn nhã, tâm cơ lại sâu không đáy, thủ đoạn tàn khốc khiến người hãi hùng.

Khi xưa Tĩnh Xương hầu phủ bị tru di cả nhà, môn hạ thần tử đều đã chết sạch, thi thể nằm la liệt khắp mặt đất, máu nhuộm thành sông. Duy chỉ có Tiêu Thành Khí, thân là cô nhi của Bình Nam Vương, được lưu lại một mạng, sau đó đầu hàng phản tặc, thần phục dưới trướng Văn Nhân Loan.

Dung Oanh trông sắc mặt trắng bệch của phụ hoàng, thân vận long bào kim tuyến thêu thùa tinh xảo, nhưng thần sắc đã cuồng loạn. Ông rít giọng nói:

“Ta và phụ thân ngươi đều là cốt nhục tiên hoàng, luận tài luận trí, ta có điểm nào kém hơn hắn? Bất quá là hắn cưới được nữ nhi Tĩnh Xương hầu, được cái danh môn chính thống! Ngôi báu vốn nên để người tài ngồi, nếu hắn có thể làm hoàng đế, sao ta không thể? Chẳng qua là một tên phản thần, lại dám mạo danh chính thống, đúng là trò cười thiên hạ!”

Lời càng nói, giọng càng lớn, song chư thần nghe rõ liền âm thầm khinh bỉ. Ai chẳng biết tiên Thái tử năm xưa tài đức vẹn toàn, nếu giang sơn giao cho ông ấy, há đến nỗi rơi vào ngày hôm nay?

Văn Nhân Loan bật cười khinh miệt, rút kiếm từng bước tiến tới. Mũi kiếm cạ mặt đất, kêu lên những tiếng lạnh gáy như xích sắt địa phủ kéo tới.

“Ngươi nói không sai – năng giả cư thượng. Nhưng cứ để ngươi chết dễ dàng vậy, e là quá tiện nghi.”

*"Năng giả cư thượng" (能者居上) là một thành ngữ Hán Việt, nghĩa đen là: “Kẻ có năng lực thì ở ngôi trên.”

Nói đoạn, hắn nhấc kiếm đâm thẳng vào vai đối phương, kiếm xoay vòng, máu tươi phun ra. Lại thêm một nhát, hắn chặt xuống một mảng thịt lớn, khiến thân thể người nọ run rẩy, tiếng hét thê lương vang tận mây xanh.

Chưa từng có một vị quân vương nào trong lịch sử chết đi trong cảnh thảm thiết như thế. Mặt Văn Nhân Loan, một thân bạch y đều nhuộm đỏ huyết. Hắn cúi nhìn những người đang giãy giụa dưới chân. đều là chủ mưu vụ biến cố ở Thu Hoa đình, ai nấy hắn đều giữ mạng lại, để chậm rãi hành hạ.

Hoàng thượng bị chặt từng ngón tay, đau đến không còn nói nên lời. Văn Nhân Loan ngồi xổm xuống, cười nhạt:

“Ngươi không phải luôn tự cho mình hơn người? Vậy thì để thử xem ngươi so với thường nhân có thể chịu đựng nhiều hơn mấy phần.”

“Hoài Cảnh… khụ… ta dù sao cũng là thúc phụ ngươi! Ngươi làm vậy, ắt bị thiên phạt!”

Văn Nhân Loan thản nhiên nói:

“Có sao đâu? Thúc phụ vẫn sống tới nay đấy thôi. Thuở nhỏ được ngươi chiếu cố, ta không dám quên, về sau, ắt sẽ báo đáp cho thật tốt.”

Rồi hắn lại dùng lực, tiếng kêu thảm thiết lại nổi lên. Chúng thần hai mặt nhìn nhau, người người đều bất an. Văn Nhân Loan muốn lấy thiên hạ, nhưng hành xử quá tàn nhẫn với quân chủ đã mất, chỉ e mai sau khó tránh dị nghị.

Ngay lúc ấy, có người lao lên một bước, chém phập một đao dứt đầu Hoàng thượng. Đầu rơi lăn mấy vòng, thân mình cũng ngã xuống không động đậy.

Dung Khác là người ra tay. Y không đành lòng nhìn cảnh phụ thân bị hành hạ đến chết, nên mới ra tay một cái cho thống khoái.
Chúng thần kinh hoảng, ai nấy sững người. Văn Nhân Loan cũng chỉ cười nhạt:

“Tam hoàng tử quả nhiên là hiếu tử.”

Giọng điệu nhấn mạnh hai chữ “hiếu tử”, khiến người nghe mà sống lưng lạnh toát.

Dung Tễ cũng bật cười lạnh lùng, chịu đựng đau đớn gào lên:
“Ngươi vì lấy lòng phản tặc, ngay cả thân sinh phụ thân cũng có thể giết hại. Quả thật khiến ta xem lầm ngươi!”

Dung Khác lúc ấy đã hối hận khôn nguôi, dù là để giải thoát phụ hoàng, nhưng giết cha vẫn là đại tội tày trời, mai sau làm sao gột sạch được tiếng nhơ?

Hoàng đế đã chết, thiên hạ phải có lời công đạo. Văn Nhân Loan ra lệnh đem Dung Tễ giam vào đại lao, mỗi ngày cắt một miếng thịt cho chó ăn trước mặt gã, để xem gã điên trước hay chết trước.
Rồi hắn thay huyết y thành một bộ huyền sắc thêu tùng hạc, thần thái vẫn như cũ. Dung Oanh kinh ngạc hỏi:

“Vì sao ngươi không mặc bạch y nữa?”

Văn Nhân Loan đáp:

“Đại thù đã báo, há cần phải mặc đồ tang?”

Hóa ra bao năm qua, hắn vận bạch y là để giữ đạo hiếu cho những người đã chết vì hắn, cũng là để nhắc nhở bản thân, huyết hải thâm thù, một ngày chưa rửa sạch, tuyệt không được yên.

Ngay lúc ấy, hắn chợt ho khan kịch liệt, mặt mũi trắng bệch. Dung Oanh vội vỗ lưng hắn, xoay người rót trà, nhưng khi quay lại, thấy máu chảy từ tay hắn thấm đỏ cả tay áo.

“Văn Nhân Loan…” nàng lúng túng lau máu cho hắn, nhưng càng lau máu càng tràn.

“Ngươi không phải đã nói sẽ không chết sao? Ngươi đã bảo là không sao mà…”

Hắn nhẹ nhàng nắm tay nàng, đặt lên mặt mình, giọng nhẹ tựa hơi thở:

“Vận mệnh ta vốn như thế… nàng đừng khóc…”

Tác giả có lời muốn nói:

Dung Khác: Ta thật là một người con hiếu thuận mà… 

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.