Ánh dương đầu thu chưa kịp rạng, sau ba năm ly khai, hoàng thất Đại Chu rốt cuộc cũng trở về hoàng cung Trường An.
Trời vừa sáng, đã nổi cơn mưa nhỏ. Mưa thu lạnh buốt thấu xương, khí trời bao phủ một tầng âm hàn, lạnh lẽo như phủ sương khắp cõi nhân gian.
Dung Tễ lãnh binh xử trí đám nghịch thần, quyết tâm tẩy sạch triều đình phản loạn. Dân chúng trong thành Trường An đều đóng cửa không dám ra ngoài. Trên đường phố la liệt thây người ngã xuống. Máu loãng hòa cùng nước mưa, len qua từng kẽ đá xanh, tụ lại thành dòng, uốn lượn chảy dọc phố lớn ngõ nhỏ. Gạch lát đường ướt đẫm, thậm chí giữa khe còn dính máu thịt, khiến ai bước qua cũng lạnh sống lưng, lông tóc dựng đứng.
Văn Nhân Loan xưa nay ghét nhất mùa mưa, mà khéo thay, ngày trọng đại này trời lại đổ mưa. Dung Oanh nhìn mái ngói cong cong đọng nước, từng hạt mưa rơi như chuỗi châu, ánh mắt nàng đăm chiêu, trong lòng dấy lên muôn ngàn suy nghĩ.
Chẳng bao lâu, trong phòng vang lên tiếng ho khan. Nàng vội quay lại, bước vào phòng xem bệnh tình của hắn.
Tình trạng Văn Nhân Loan dường như ngày càng trầm trọng. Nàng lo lắng, sợ hắn lại như khi xưa ở chùa Lung Sơn, đến mức yếu nhược không thể tự mình bước đi, phải dựa vào người khác dìu đỡ.
Nhưng cũng chính trong gió mưa lạnh lẽo này, một hồi đại loạn kinh thiên động địa đang ngấm ngầm diễn ra.
Khi Dung Tễ còn đang khắp nơi truy lùng tung tích Dung Khác, thì Dung Khác lại bất ngờ lãnh binh từ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mua-xuan-o-tay-an-bach-duong-tam-luong/2840383/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.