Trì Cảnh Niên lặng lẽ nhìn ta một hồi, ngẩng đầu nhìn xa xăm, giọng điệu tiêu điều.
“Thanh Ly, ta… ta hối hận rồi. Nàng có thể…cho ta thêm một cơ hội nữa không? Tình cảm bao nhiêu năm của chúng ta, không nên chỉ vì ta phạm phải một sai lầm, mà đoạn tuyệt dứt khoát như vậy chứ!”
Ta vẫn thờ ơ, lặng lẽ quay mặt sang một bên, Trì Cảnh Niên đổi sang phía bên kia, tiếp tục van nài:
“Thanh Ly, ta thật sự biết sai rồi. Lúc đó ta còn trẻ người non dạ, không hiểu tình cảm là gì, lầm tưởng nhất thời mới mẻ, là chân ái.”
“Ba năm nay nàng cũng chưa từng hứa gả cho ai, chẳng lẽ không phải là vì không quên được ta, chờ ta hồi tâm chuyển ý sao!”
“Ta biết nàng trách ta trong lễ cập kê đã làm nàng mất mặt, ta hứa với nàng, nhất định sẽ tổ chức lại cho nàng một hôn lễ long trọng, đem lại tất cả thể diện năm xưa nàng đã đánh mất!”
Khóe miệng hắn tràn ra vẻ khổ sở, như muốn trút hết những chua xót trong lòng suốt mấy năm nay ra.
“Còn về Diệp Vãn Vãn, nàng đừng lo lắng. Ta sớm đã muốn bỏ ả rồi! Từ khi ả gả vào phủ Hầu, đã làm cho phủ Hầu gà bay chó sủa. Mấy người thân thích của nhà ả, hầu như ngày nào cũng đến cửa gõ mõ, anh trai chị dâu của ả lại càng là đồ vô lại, đến cả bản thân ả… cũng chỉ biết làm cho phủ Hầu ta mất mặt xấu hổ!”
Ta không thể nghe tiếp được nữa, từ bỏ ý định rời đi, bước nhanh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/muc-thanh-ly/1751651/chuong-10.html