Editor: May
Cô nói xong, liền xoay người rời đi.
“Người phụ nữ đáng chết, cô trở về cho tôi!”
Mục Diệc Thần một phen chế trụ cổ tay cô, kéo cô trở về.
Lạc Thần Hi không ngừng giãy giụa muốn chạy trốn.
Mục Diệc Thần tâm phù khí táo, dứt khoát xoay người một cái, đè cô tới trên giường.
Thân thể cường hãn rắn chắc của phái nam nằm ở phía trên, giữa hô hấp là có thể cảm giác được rõ ràng cơ bắp to lớn của người đàn ông.
Lần này Lạc Thần Hi không thể động đậy, cảm giác chính mình đều sắp không thở nổi.
“Mục…… Mục Diệc Thần, anh muốn làm gì? Buông tôi ra……”
Mục Diệc Thần nheo đôi mắt lại, nhìn chằm chằm cánh môi không ngừng khép mở của cô, ánh mắt dần thâm thúy.
“Đi gọi điện thoại, nói rõ ràng với họ Canh!”
Lạc Thần Hi tức giận đến muốn mệnh, nhưng cô hoàn toàn bị người chế trụ, thật sự không có tự tin đối nghịch với người đàn ông này.
Cô cắn cắn cánh môi, thay đổi sách lược, ngữ khí lập tức mềm xuống.
“Mục Diệc Thần, anh để cho tôi đi chụp đi! Tôi đều đã đáp ứng người ta, nếu đổi ý, về sau làm sao lăn lộn ở giới thời trang nữa? Anh liền không thể thông cảm tôi một chút sao?”
Mục Diệc Thần nhếch môi, “Không lăn lộn được nữa thì đừng lăn lộn, chẳng lẽ tôi không nuôi nổi cô?”
Lạc Thần Hi nghẹn một chút.
Tên đàn ông này cũng quá bá đạo đi!
Cô nói với mình không thể tức giận, không thể tức giận……
Chớp chớp mắt, tiếp tục giả đáng thương, “Nhưng mà…… em
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/muc-thieu-anh-dung-qua-tu-dai/547248/chuong-245.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.