Editor: May
“Nếu không phải anh đột nhiên tiến vào, sao tôi sẽ thiếu chút nữa ngã xuống?”
Đồng thời, lại có chút nghi hoặc.
Mỗi lần Bành Trí Viễn tới tìm Bạch Thế Huân, đều là kêu anh cùng đi chơi bời, cho nên, cô nhận định Bạch Thế Huân trong khoảng thời gian ngắn sẽ không trở lại.
Linh cơ vừa động, chuẩn bị leo cửa sổ ra ngoài trốn đi từ hành lang dựa vào văn phòng tổng tài.
Nhưng nào biết, cô mới leo đến trên cửa sổ, đã bắt tại trận!
Thật là kỳ quái, sao Bạch Thế Huân không đi ra ngoài cua em gái?
Bạch Thế Huân nhìn ra nghi hoặc trong đáy mắt cô, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Muốn thừa dịp lúc tôi đi ra ngoài chơi để chuồn êm? Cô chết tâm này đi! Làm việc cho tốt, đừng nghĩ lười biếng! Bằng không tôi trừ tiền lương của cô!”
Lần này, chính là chọc ở trên tử huyệt của Phương Tử Xuyến.
Cô nghiến răng nghiến lợi, “Nhà tư bản vạn ác, vô nhân tính! Biến thái! Không biết xấu hổ!”
“Cô nói cái gì? Tôi nghe không rõ.” Bạch Thế Huân cười ha hả.
Phương Tử Xuyến hít sâu vài hơi, mới hòa hoãn lại.
“Tôi nói…… Tôi xem văn kiện. Có thể tăng ca làm việc cho ông chủ ngài, là vinh hạnh của tôi.”
“Ừ, nói không sai.”
Bạch Thế Huân gật gật đầu.
Phương Tử Xuyến trở lại trước bàn làm việc, bắt đầu làm việc lần nữa.
Toàn bộ trong phòng đều là âm thanh cô dùng sức đánh bàn phím.
Cô xem bàn phím trở thành Bạch Thế Huân, dùng sức chọc chọc chọc, chọc chết anh ta!
Bạch Thế Huân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/muc-thieu-anh-dung-qua-tu-dai/547281/chuong-212.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.