🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Trần Tích học giỏi đã không còn là bí mật, nhưng vì chưa từng trải qua kỳ thi lớn nên chẳng ai biết hắn xếp hạng thế nào trong toàn khối.

Quan Tuyết Tức cũng tò mò, thậm chí có chút cảm giác nguy cơ. Một đối thủ mà cậu chưa nắm được thực lực luôn khiến cậu lo lắng.

Kỳ thi tháng diễn ra trong ba ngày, bắt đầu từ sáng Chủ nhật và kết thúc vào chiều thứ Ba.

Những ngày này, để bảo vệ vị trí nhất khối, Quan Tuyết Tức gần như gạt bỏ mọi tạp niệm, dồn toàn bộ sức lực vào việc giải bài.

Cậu không chỉ phòng bị Trần Tích mà còn để mắt đến tất cả các đối thủ cạnh tranh khác.

Muốn đội vương miện thì phải chịu được sức nặng của nó.

Trong mắt nhiều người, kỳ thi tháng chỉ là bài kiểm tra toàn khối để đánh giá giai đoạn, không quan trọng như thi cuối kỳ. Nếu làm không tốt cũng không sao, những chỗ chưa nắm vững hoặc sai sót có thể cải thiện ở lần sau.

Riêng Quan Tuyết Tức không nghĩ vậy. Cậu đã quen đứng nhất và không thể chấp nhận việc mình bị tụt hạng, dù chỉ là một kỳ thi nhỏ.

Ngoài cậu, lớp 1 còn có nhiều học sinh giỏi khác.

Ở kỳ thi cuối kỳ năm ngoái, người ra đề đã chọn toàn những câu khó vượt mức, điểm trung bình của lớp 1 sụt giảm mạnh. Khi đó, Quan Tuyết Tức dẫn đầu với tổng điểm chỉ kém điểm tuyệt đối ba mươi điểm. Xếp thứ hai là người ngồi trước cậu, Trịnh Triết, và thứ ba là người ngồi trước Trịnh Triết, Tôn Hinh Ý.

Tuy cậu hơn hai người kia tổng điểm, nhưng khoảng cách không quá lớn.

Từ hạng bốn trở đi chênh lệch điểm càng nhỏ. Chỉ cần thấp hơn năm điểm là hạng đã tụt đáng kể. Tất cả học sinh nằm trong top 100 đều là vua cày, áp lực của Quan Tuyết Tức là điều dễ hiểu.

Những giáo viên ra đề ở trường số 16 cũng không phải dạng vừa. Vì chênh lệch điểm số giữa các học sinh luôn sít sao, đề thi ngày càng khó hơn, như thể họ đang cố làm khó các học sinh giỏi, liên tục thử thách giới hạn của họ.

Lần này đề thi tháng cũng không ngoại lệ.

Trước khi thi, giáo viên chủ nhiệm 1 nói: "Mọi người đừng quá căng thẳng. Thi tháng chỉ để kiểm tra kết quả học tập theo giai đoạn, quan trọng là tìm ra những chỗ thiếu sót để cải thiện. Hãy giữ tâm lý thoải mái và làm bài tốt."

Kết quả, khi phát đề, cả phòng thi chìm trong tiếng than vãn.

Sau môn thi đầu tiên, cả tòa nhà khối 11 ngập trong tiếng thở dài. Các học sinh ủ rũ kiểm tra đáp án với nhau, tiếng kêu trời kêu đất không ngừng vang lên.

Quan Tuyết Tức tuy không gia nhập đội ngũ kêu khổ nhưng trong lòng cũng thấy nặng nề.

Đề Toán lần này không chỉ khó mà lượng tính toán cũng rất lớn. Khi chuông báo hết giờ vang lên, cậu vẫn còn hai câu lớn chưa hoàn thành, chỉ kịp viết ra cách giải nhưng chưa tính ra đáp số. Cuối cùng, cậu phải điền đáp số ước lượng.

Điều này khiến Quan Tuyết Tức cảm thấy bất an. Cậu không biết Trịnh Triết và Tôn Hinh Ý làm bài thế nào — vì ba người họ thường xuyên thay phiên nhau nắm giữ ba hạng đầu khối, được gọi là "Tam kiếm khách trường 16".

Tâm trạng bất ổn của cậu cuối cùng được Trần Tích xoa dịu.

Trần Tích bảo hắn cũng không làm xong bài, đề Toán lần này quá khó.

Ba ngày thi, ba ngày chờ điểm, một tuần học bảy ngày liền đặc biệt dài đằng đẵng. Quan Tuyết Tức vừa mệt mỏi vừa cảm thấy tâm trạng khá tốt.

Tuần này, cậu và Trần Tích đều đặn nối máy mỗi tối để làm bài tập. Thời gian cố định: bắt đầu học từ bảy giờ rưỡi đến mười giờ rưỡi, sau đó ai nấy đi tắm rửa và ngủ.

Càng ở bên nhau nhiều, Trần Tích càng biết cách nói chuyện hơn. Dù hắn không nói nhiều, nhưng mỗi lần mở miệng đều là để khen Quan Tuyết Tức.

Trần Tích khen cậu thông minh, giải được những bài khó nhằn.

Trần Tích khen cậu bình tĩnh, không như những người khác lo lắng trước kỳ thi.

Trần Tích thậm chí còn khen cậu đẹp trai hơn cả ngôi sao thần tượng đang nổi, nói ngôi sao đó không xứng so với cậu.

Dù ai được khen cũng sẽ vui, Quan Tuyết Tức cũng không ngoại lệ.

Cách khen của Trần Tích quá đơn giản và thẳng thắn, khiến Quan Tuyết Tức mỗi lần nghe đều bật cười trách: "Bớt nịnh nọt đi, thật vô lý..."

Quan Tuyết Tức rất thích cảm giác được Trần Tích tâng bốc.

Thật kỳ lạ, trước đây cũng có người khen cậu nhưng chưa ai giống như Trần Tích — khen không phải vì cậu giỏi, mà chỉ để làm cậu vui, kiếm cớ để trò chuyện.

Hai người họ dần trở thành bạn bè thực sự.

Tuy nhiên, mối quan hệ này vẫn có chút mất cân bằng: chỉ có Trần Tích nịnh cậu, còn cậu thì không nịnh lại.

Bởi vì, là "chủ nhân", cậu phải giữ sự cao quý và quyền uy.

Quan Tuyết Tức đổi tên Trần Tích trên danh bạ WeChat và QQ thành "Nô lệ của tôi", còn chụp màn hình gửi hắn để chế giễu.

Đáng tiếc, Trần Tích không cảm thấy xấu hổ, ngược lại còn hỏi: "Tôi có phải người duy nhất trong điện thoại cậu có tên ghi chú đặc biệt không?"

Quan Tuyết Tức đáp bằng một dấu hỏi: "?"

Trần Tích trả lời bằng một dấu chấm: "."

Quan Tuyết Tức hỏi: "Cậu ghi chú tên tôi là gì?"

Trần Tích thần thần bí bí: "Cậu đoán đi."

Quan Tuyết Tức không mắc bẫy: "Tôi không đoán, nói hay không?"

Trần Tích nhún nhường: "Được rồi, để hợp với cái cậu vừa đổi, tôi để là 'Tổ tông của tôi'. Thế này có cao cấp hơn 'chủ nhân' không? Cậu hài lòng chưa?"

Quan Tuyết Tức: "..."

Quan Tuyết Tức không trả lời Trần Tích.

Cậu nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, bất giác ngẩn người vài giây.

Rồi cậu bực bội vò đầu kéo mình ra khỏi dòng suy nghĩ đang đi xa, quăng điện thoại qua một bên tiếp tục làm bài tập.

Dạo gần đây Quan Tuyết Tức và Trần Tích ngày càng thân thiết, nhưng sự thân thiết này có chút lệch lạc. Quan Tuyết Tức không có người bạn nào khác mà cậu tương tác theo kiểu như vậy.

Ngày qua ngày, mỗi tối đúng bảy giờ rưỡi, Trần Tích đều đặn gọi video, không bỏ sót lần nào.

Nhưng tối qua hắn lại trễ hẹn.

Quan Tuyết Tức tự nhủ rằng mình không hề để ý, việc có gọi hay không cũng chẳng quan trọng. Trước khi quen Trần Tích, cậu vẫn học một mình rất tốt, chẳng cần ai kè kè bên cạnh.

Thế nhưng ngòi bút trên tay cậu bất giác dừng lại, ánh mắt liếc về phía đồng hồ.

Bảy giờ ba mươi lăm phút.

Trần Tích giống như biến mất, không thấy đâu cả.

Quan Tuyết Tức nhận ra mình không thể tập trung học, cảm giác bực bội lan tỏa.

Khi nhận ra bản thân không thể học được chỉ vì chuyện này, cậu càng khó chịu hơn.

Đây là lỗi của Trần Tích.

Quan Tuyết Tức tự nhủ, việc hình thành thói quen học cùng người khác không hề dễ dàng. Cậu đã mất công quen với điều đó, vậy mà Trần Tích lại đột nhiên phá vỡ thói quen của cậu. Cảm giác không vui này rất logic, hoàn toàn hợp lý.

— Ngoài lý do đó, chẳng còn lý do nào khác.

Quan Tuyết Tức liếc nhìn đồng hồ thêm lần nữa. Bảy giờ bốn mươi hai phút.

Cậu bật sáng điện thoại, rồi tắt đi. Sau đó lại bật lên.

Quan Tuyết Tức  mở WeChat, chọn ảnh đại diện của Trần Tích, kéo xuống phần "Xóa bạn", rồi đóng lại. Sau đó, cậu lại lặp lại hành động đó một lần nữa.

Ngay lúc cậu đang khó chịu đến mức muốn tắt nguồn điện thoại để Trần Tích không thể liên lạc được, điện thoại đột ngột rung lên.

Trần Tích cuối cùng cũng gọi.

Quan Tuyết Tức bực mình, cố ý không nghe. Hắn gọi đến lần thứ ba, khi sắp ngắt, cậu mới chậm rãi nhấc máy.

Quan Tuyết Tức đặt điện thoại lên bàn, để thật xa khiến camera không quay được mặt mình.

Trần Tích không nhìn thấy Quan Tuyết Tức, nhưng cậu thì nhìn rõ hình ảnh hắn trên màn hình.

Trễ mười lăm phút, trong lòng Quan Tuyết Tức đã kết án tử cho hắn. Nhưng giọng nói của cậu lại cố ý lạnh lùng như thể không quan tâm.

Trần Tích lên tiếng: "Xin lỗi, tôi gọi trễ. Lúc nãy giúp mẹ nấu thuốc chẳng may làm vỡ bát, phải dọn bếp rồi nấu lại nên mất thời gian."

Quan Tuyết Tức đáp với giọng dửng dưng: "Ờ, liên quan gì đến tôi?"

"..."

Giọng điệu lạnh nhạt, gương mặt cũng không chịu đưa vào khung hình.

Trần Tích im lặng vài giây, xoay camera để lộ chiếc áo hắn đang mặc, trên đó loang lổ vết thuốc đông y. 

"Thật đấy, cậu xem, tôi không nói dối mà."

Quan Tuyết Tức hờ hững đáp: "Tôi có bảo cậu nói dối đâu. Tôi đang làm bài, đừng luyên thuyên mấy chuyện không đâu, ai thèm nghe..."

"Quan Tuyết Tức." Trần Tích bỗng gọi thẳng tên cậu.

Quan Tuyết Tức không đáp.

"Cậu để điện thoại lên cao chút được không? Tôi chẳng nhìn thấy cậu đâu."

"Nhìn tôi làm gì?" Quan Tuyết Tức cáu kỉnh.

"Cậu đang giận à?" Trần Tích hạ giọng, nhẹ nhàng dỗ dành: "Xin lỗi mà, tha thứ cho tôi được không? Lần sau dù có bận đến đâu, tôi cũng sẽ mở video trước để báo với cậu."

"..."

Quan Tuyết Tức hiếm khi được Trần Tích dỗ dành mà lại không thấy vui, ngược lại còn cảm thấy mất mặt — như thể cậu rất để ý hắn vậy.

Suy nghĩ này khiến cậu bất giác rùng mình, chợt tỉnh táo.

Cậu đang giận Trần Tích vì chuyện gì? Có đáng không?

"Không sao." Quan Tuyết Tức nâng điện thoại lên, để mặt mình hiện lên trong khung hình.

Cậu nói bằng giọng "bao dung": "Tôi không giận. Mẹ cậu bị bệnh gì? Ngày nào cũng phải uống thuốc sao?"

Trần Tích nhìn cậu qua camera, quan sát một lúc lâu rồi mới trả lời: "Không phải bệnh nặng, chỉ là điều dưỡng cơ thể."

"Ồ..."

Quan Tuyết Tức đặt điện thoại vào giá đỡ, cầm bút lên lại.

"Học bài đi."

Nhưng Trần Tích vẫn nhìn chằm chằm vào camera, cố hỏi cho ra lẽ: "Quan Tuyết Tức, vừa nãy cậu giận chuyện gì vậy?"

Động tác viết của Quan Tuyết Tức khựng lại. Cậu ngẩng lên trừng mắt nhìn hắn.

"Tôi không giận, cậu không hiểu tiếng Trung à?"

"Không hiểu." Trần Tích hỏi tiếp: "Có phải cậu tưởng tôi không đến nên không vui?"

"..."

Quan Tuyết Tức hừ lạnh một tiếng.

"Tự luyến quá. Chỉ cần một cú điện thoại tôi có thể gọi ra tám trăm người khác để học cùng. Thiếu cậu thì sao chứ?"

"Ừ." Trần Tích cũng đặt điện thoại lên giá đỡ, camera quay xuống cuốn vở bài tập và bàn tay đang viết của hắn.

Quan Tuyết Tức bào chữa cho mình: "Tôi chỉ không thích bị cho leo cây thôi."

"Hiểu rồi." Trần Tích nói, "Tôi hứa sau này sẽ không để cậu phải chờ nữa."

Người ít nói thường khiến từng câu chữ của họ trở nên quý giá. Một lời hứa từ Trần Tích lại càng khiến người ta tin tưởng.

Quan Tuyết Tức cảm giác rằng hắn chắc chắn sẽ giữ lời, sẽ không bao giờ để cậu phải đợi nữa.

Tâm trạng cậu bỗng nhiên nhẹ nhõm hơn, như một quả bóng bay nhẹ tênh được nâng lên bởi một lực vô hình, lắc lư trong gió, bay đi rồi lại trở về.

Quan Tuyết Tức mơ hồ nhận ra sự mất kiểm soát cảm xúc của mình.

Nhưng mất kiểm soát thì vẫn là mất kiểm soát. Cậu khó mà dùng lý trí để kiềm chế nó, chỉ có thể cố gắng phớt lờ, xem như chuyện nhỏ nhặt không đáng bận tâm.

---

Hôm sau là thứ Sáu, kết quả xếp hạng kỳ thi tháng được công bố.

Quan Tuyết Tức đúng như mong đợi, vẫn giữ vững vị trí đầu bảng.

Điều này chẳng có gì bất ngờ, mọi người đã quen với chuyện đó, chẳng ai lấy làm kinh ngạc.

Nhưng điều khiến cả khối phải ngỡ ngàng là "Tam kiếm khách trường 16" đã bị chia cắt.

Trịnh Triết tụt xuống hạng sáu, Tôn Hinh Ý giữ hạng ba, còn hạng nhì là một cái tên lần đầu tiên xuất hiện trên bảng xếp hạng tổng — Trần Tích.

Với chỉ hai điểm kém hơn Quan Tuyết Tức, Trần Tích đã ngay lập tức gây chấn động toàn khối 11.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.